Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Tô Hiểu Cửu trên mặt rốt cục biểu tình, biến đỏ bừng, cơ hồ muốn chôn bên trong trang sách.
Lục Lang Phong dùng quyển sách che môi nở nụ cười, bắt đầu nghiêm túc đem nội dung còn lại niệm cho Tô Hiểu Cửu nghe.
Nghe đến một nửa, Tô Hiểu Cửu đột nhiên ôm bụng, trán không ngừng toát lên mồ hôi lạnh, tiếng hít thở dần dần trở nên nặng nề ngắn ngủi.
Nhận ra được người trong ngực khó chịu như tiểu miêu cuộn thân, Lục Lang Phong vội vàng hỏi:
“Làm sao vậy?”
Mới vừa thấy sắc mặt y không quá tốt, Lục Lang Phong còn tưởng là bởi nguyên nhân Thu Nguyệt, sợ hỏi lại làm Tô Hiểu Cửu thương tâm cho nên mới không lắm miệng.
Tô Hiểu Cửu sắc mặt trắng bệch, che miệng nói không ra lời, Lục Lang Phong mới từ trong tay áo lấy ra khăn tay đưa cho y. Tô Hiểu Cửu cầm khăn tay “Nôn” một tiếng phun ra.
Lục Lang Phong trên mặt toát ra phiền não, vỗ lưng Tô Hiểu Cửu, thấy y phun ra càng tất cả đều là nước thuốc.
“Còn muốn nôn sao?”
Lục Lang Phong trong mắt tràn đầy lo lắng, Tô Hiểu Cửu che miệng lắc đầu một cái, mơ hồ không rõ xin lỗi:
“Xin lỗi… Y phục của ngươi…”
Lục Lang Phong không thèm để ý góc áo bị làm bẩn, tiếp nhận nha hoàn bưng khăn lau miệng cùng nước ấm tới cho y súc miệng.
“Làm sao lại đột nhiên như vậy?”
Lục Lang Phong thay đổi áo ngoài, hỏi.
“Chỉ là uống dược có chút nguội…”
Chấp nhận là thân thể của y quá yếu, hơn nữa vốn là không uống được đồ vật nguội, mới vừa uống tràn đầy một bát dược lạnh, y uống vội, tránh không được không thoải mái.
Dù Tô Hiểu Cửu không nói rõ, Lục Lang Phong cũng đoán được bảy tám phần, mới vừa còn muốn chờ Tô Hiểu Cửu không chú ý tự mình đi xử trí Thu Nguyệt, lúc này đã không đợi kịp muốn đem người tàn nhẫn mà trừng trị một phen.
Hắn đối Lục Hành liếc mắt ra hiệu, Lục Hành thấy trong mắt Lục Lang Phong cuồn cuộn sát khí nồng đậm, hiểu ý lặng yên ra ngoài, đi xử trí người tổn thương chủ tử nhà mình.
Không sai, từ nay về sau trong phủ tướng quân, Tô Hiểu Cửu xác định là chủ tử của bọn họ, thậm chí có thể sẽ vượt quá địa vị tướng quân, bởi vì tướng quân xem người kia so với chính mình còn trọng yếu hơn a…
Đảo mắt hơn một tháng qua đi, thương trên người Tô Hiểu Cửu đã gần như khỏi hẳn. Máu ứ đọng trên trán vì Lục Lang Phong mỗi ngày thoa rượu thuốc không lưu một chút vết tích. Vết thương trên vai cũng đúng như Lục Lang Phong nói, tuy chậm lành một chút, mà vì cần thận điều dưỡng, vảy rớt để lại thịt non trơn mềm, các vết roi tự nhiên cũng biến mất hầu như không còn.
Lục Lang Phong cả ngày một tấc cũng không rời bồi Tô Hiểu Cửu. Mỗi ngày đổi biện pháp hống y vui vẻ, cho y ăn các loại mỹ vị, dẫn y ở trong phủ đi lại, đọc sách cho y nghe, dạy y nhận thức một ít chữ y không biết, ngày ngày cũng coi như thú vị mà thanh nhàn.
Sinh hoạt vẫn như mọi ngày, nhưng hắn phát hiện, có lúc Tô Hiểu Cửu nghe nghe sẽ nhìn chăm chú nơi hư vô nào đó. Có lẽ Tô Hiểu Cửu cũng không chú ý tới, giữa chân mày y toát ra vẻ u sầu.
Lục Lang Phong biết rõ vẫn là lời nói Thu Nguyệt khiến Tô Hiểu Cửu vô pháp quên, mấy lần cùng Tô Hiểu Cửu tỏ rõ tâm ý vẫn không thay đổi được gì. Hắn không có
biện pháp, chỉ có thể hao hết tâm tư dùng những chuyện khác đến dời đi lực chú ý của Tô Hiểu Cửu.
Trong hoa viên đã thay đổi các loại hoa theo mùa, một bó lam hương đặt ở bên giường toả hương thơm ngát.
Trời đã sáng, trong phòng lại đóng kín cửa cửa sổ, màn che phần lớn tia sáng, cho nên người trên giường cũng không bị ánh nắng ảnh hưởng, hô hấp đều đều cho thấy người này đang ngủ say.
Nam Nhứ bưng điểm tâm, không mở miệng nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng gõ cửa.
Ngay sau đó trong phòng truyền đến tiếng bước chân vô cùng nhẹ. Lục Lang Phong khoác áo ra ngoài, cho dù vạt áo chưa buộc chặt, vung tay nhấc chân cũng khó giấu quý khí.
“Tướng quân, điểm tâm…”
Nam Nhứ hướng người đến cúi người hành lễ.
Một tháng trước, nàng và Phi Nhứ bị Chu bá tuyển tới hầu hạ chủ nhân, vốn nơm nớp lo sợ như đi băng mỏng chỉ nghĩ nơi nào làm không hảo liền rơi vào kết cục như Thu Nguyệt.
Không nghĩ tới Tô Hiểu Cửu làm người ôn hòa không có nửa phần tự kiêu, càng không cần nói mọi chuyện của Tô Hiểu Cửu đều là tướng quân tự tay làm. Nàng và Phi Nhứ bất quá chủ bưng trà rót nước thanh nhàn, những việc khác tự nhiên có những thứ tiểu nha hoàn khác làm…
“Trước tiên ôn, A Cửu còn đang ngủ. Còn có, sau điểm tâm luộc một phần quả lê thủy, A Cửu buổi tối có chút ho.”
Thu ý dần dần dày, nhiệt độ không khí dần thấp, người khỏi bệnh thường lười biếng, dậy sớm trở nên càng ngày càng không khó.
Lục Lang Phong đến gần bên giường, thấy mình mới rời khỏi một chút, Tô Hiểu Cửu liền bất an đưa tay thăm dò chăn.
Lục Lang Phong câu lên một nụ cười, nhéo nhéo thịt trên mặt Tô Hiểu Cửu, nhỏ giọng hỏi:
“A Cửu lười biếng còn muốn ngủ bao lâu?”
Tô Hiểu Cửu nghe âm thanh dần chuyển tỉnh, suy nghĩ còn có chút không rõ, híp mắt nhìn chằm chằm màn trên đầu vẫn không nhúc nhích, đôi mắt chậm mở như lập tức muốn khép lại.
“A Cửu tỉnh ngủ ánh mắt đầu tiên cư nhiên không nhìn ta.”
Tô Hiểu Cửu lúc này mới theo giọng nói quay đầu nhìn về phía bên giường, thấy là người quen thuộc, liền vùi đầu vào chăn, một đầu tóc đen càng tôn da y như bạch ngọc.
Lục Lang Phong nhìn y mơ hồ, thích vô cùng, vội vàng đem người từ trong chăn đào ra, hống:
“Nên rời giường, bằng không liền không kịp ăn điểm tâm.”
Tô Hiểu Cửu dạ dày không hảo, Lục Lang Phong luôn nhìn chằm chằm y một ngày ba bữa đều phải ăn no, điểm tâm đương nhiên cũng không thể bỏ.
Tô Hiểu Cửu tại trên cánh tay của hắn cọ một chút, mới hỏi:
“Cái gì… Khi nào…”
Mới vừa tỉnh ngủ giọng mạc danh(khó giải thích~) mang theo vài
phần lười biếng gợi cảm ngày thường chưa thấy qua, như sợi tóc nhẹ nhàng cào ở đầu quả tim.
“Mặt trời lên cao.”
Lục Lang Phong cúi đầu hôn môi y, người mới tỉnh không có sức chống cự, nằm ở trên giường bày ra bộ dáng cần gì cứ lấy.
Lục Lang Phong một tay mơn trớn sợi tóc y, một tay nắm cằm Tô Hiểu Cửu làm y ngẩng đầu, đầu lưỡi linh hoạt duỗi vào, tinh tế đảo qua mỗi một góc trong khoang miệng.
Trong mắt Tô Hiểu Cửu sương mù mông lung bao vây, trong miệng phát ra âm tiết không rõ, đều bị Lục Lang Phong nhất nhất chắn bên môi.
Hai người chậm chạp nửa ngày mới thành công rời giường, cùng nhau dùng điểm tâm.
Tô Hiểu Cửu đặt chén trong tay xuống, nghiêng đầu tránh thoát thức ăn Lục Lang Phong đưa tới bên môi.
“Từ bỏ, ăn không nổi…”
Lục Lang Phong nhìn y sáng nay ăn hết một bát cháo, cũng không cưỡng bách nữa.
Nam Nhứ dẫn người tới dọn bát đũa, thời điểm ra cửa tình cờ gặp Phi Nhứ ôm cục bông trắng như tuyết trong lồng ngực nhảy nhảy hướng trong phòng chạy, nàng thấp giọng quát lên:
“Động tay động chân vạn nhất đụng vào chủ tử thì làm sao?”
Phi Nhứ bất dĩ vi nhiên (không cho là đúng~), hướng Nam Nhứ “Hì hì” nở nụ cười, ngọt ngào kêu một tiếng “Tỷ tỷ”. Nam Nhứ trừng nàng một cái, không có biện pháp.
Tuyết cầu trong ngực giật giật,Phi Nhứ vội vàng trấn an sờ soạng hai lần.
“Tướng quân, sự tình ngài dặn dò Phi Nhứ đã làm thoả đáng!”
Lục Lang Phong nghe nàng ngữ khí nhẹ nhàng, tầm mắt hướng trong lòng nàng, lại quay đầu nhìn phản ứng Tô Hiểu Cửu. Ánh mắt người kia thẳng tắp dính vật nhỏ trong ngực Phi Nhứ, cũng không nhúc nhích.
Khoé miệng Lục Lang Phong gợi lên độ cong hài lòng gật đầu, thầm nghĩ chính mình lần này có thể coi là tìm được cách hống người.
“Thích sao?”
Tô Hiểu Cửu thật cẩn thận tiếp nhận tiểu miêu từ trong ngực Phi Nhứ, biểu tình kinh ngạc vui sướng hoàn toàn giấu không được, giương miệng nhìn về phía Lục Lang Phong, ánh mắt như ở dò hỏi “Là cho ta sao?”. Được Lục Lang Phong khẳng định liền liên tục gật đầu nói: “Thích thích!”
Tiểu miêu tựa hồ cũng là mới vừa tỉnh ngủ, đệm thịt mềm mại víu tại Tô Hiểu Cửu trở mình, phát ra nãi thanh nãi khí tiếng kêu: “Miêu ô ~”
“Nó… Nó là đói bụng sao?”
Tô Hiểu Cửu ôm tiểu miêu không biết làm sao, nhìn sang Lục Lang Phong lại nhìn sang Phi Nhứ đứng bên cạnh.
Lục Lang Phong thầm nói, coi như ngươi còn có chút lương tâm, không có bởi vì một tiểu miêu liền quên mất tướng công.
Phi Nhứ ý cười dịu dàng bước lên, lấy ra một túi nhỏ đối Tô Hiểu Cửu nói:
“Chủ tử, nó hẳn là đói bụng, nơi này có thức ăn chuyên môn cho tiểu miêu.”
Quả nhiên, đồ vật mới bày trên bàn, tiểu miêu liền vội vàng không nhịn được nhảy lên bàn liếm láp, bộ dáng cúi đầu ăn đồ ăn vô cùng đáng yêu.
“Mao nó hảo bạch hảo mềm a, sờ thật thoải mái…”
Tiểu miêu cúi đầu ăn, Tô Hiểu Cửu nhẹ nhàng xoa lưng của nó quay đầu lại hướng Lục Lang Phong cảm thán nói, ý bảo Lục Lang Phong cũng tới sờ sờ thử một chút. Phi Nhứ ở một bên nóng lòng muốn thử, nhìn chằm chằm tiểu miêu trên bàn.
Lục Lang Phong thấy hắn đối miêu yêu thích không buông tay, trong lòng cũng vui vẻ, hi vọng trong sinh hoạt Tô Hiểu Cửu có thể nhiều thêm chút lạc thú. Tô Hiểu Cửu thích cái gì, chỉ cần là hắn Lục Lang Phong có thể làm được đều sẽ mang đến trước mặt Tô Hiểu Cửu, không thể, cũng sẽ hao tổn tâm tư lấy tới, chỉ vì đổi lấy nụ cười của y. (Thê nô muôn năm~)
“Đặt tên cho nó.”
Hắn xoa bóp vành tai Tô Hiểu Cửu tinh xảo, cười nói.
“Ta… Ta lấy sao?”
Tô Hiểu Cửu không thể tin nhìn Lục Lang Phong, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
“Nó là miêu của ngươi, đương nhiên là ngươi đặt.”
Tô Hiểu Cửu Tô Hiểu Cửu gãi gãi đầu, chống cằm nhìn tiểu miêu trên bàn ăn đến vui sướng, một ít ký ức hiện lên trong đầu, nhưng như thế nào cũng nhớ không hoàn chỉnh.
Miêu… Góc đường… Phía sau nhìn thấy thiếu niên cùng với… Chiếc xe chạy như bay qua…
Quang ảnh mơ hồ, như một đoàn sương mù bao phủ trước mắt y xua tan không được, mờ mịt trước sau không cách nào thấy rõ.
Rốt cuộc là mộng cảnh(cảnh trong mơ~)… Hay là hiện thực?
Chính mình rốt cuộc quên mất cái gì?
【 tiểu kịch trường 】
Tô Hiểu Cửu: Ta có miêu! Ta có miêu!
(づ  ̄ ³ ̄)づ~
Lục Lang Phong sủng nịch cười: A Cửu chính là miêu của ta.