Trong cung sẽ không bạc đãi thái y, huống chi là Y giả được khắp thiên hạ ngưỡng mộ, Y Chính chuyên vì thiên tử chẩn bệnh. Thái Y Thự có một gian phòng riêng của Mộ Sanh, trong phòng bố trí đầy đủ hết, sạch sẽ nhã trí, có nơi như thế này đến nghỉ đêm, Mộ Sanh cảm thấy đã được ưu đãi.
Nàng về như vậy, liền dùng sức mà đem thuốc cao trên đầu gối ứ máu vò tán, khiến dược lực xuyên vào da thịt phát huy dược tính hữu hiệu nhất. May mà hiểu được y thuật, nếu không một hồi ứ đọng máu như vậy mà mời đại phu cũng thiệt là phiền.
Có điều, kiếp trước của nàng có vẻ rất giỏi về băng bó bôi thuốc, nói không chừng phương diện này nàng thật sự có chút thiên phú. Mộ Sanh đem bình sứ chứa thuốc để qua một bên, nhớ tới một trận kia khi ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ xông vào, bệ hạ vẫn là Ngũ điện hạ trọng thương tại người, dưỡng thương ở trong ao tại Bùi gia viên.
Nàng ấy tự nhiên bình yên cực kỳ, nửa điểm không lo lắng về thương thế như muốn mạng của nàng, cũng không quan tâm người giật dây phái thích khách đến ám sát nàng tột cùng là ai, làm như chuyện đương nhiên mà ăn vạ dưỡng thương ở nhà nàng. Mỗi lần đến lúc đổi dược, tinh lực của nàng ấy càng là dồi dào, xoi mói động tác của nha hoàn quá mức thô lỗ, sẽ ép đến vết thương của nàng ấy, nghĩ trăm phương ngàn kế, vắt hết óc mà muốn nàng tự mình động thủ vì nàng ấy rịt thuốc băng bó.
Bị vướng bởi thân phận hoàng nữ của nàng ấy, nàng chỉ đành khuất phục, làm nha hoàn nửa tháng, mọi chuyện đều tự thân chăm sóc nàng ấy. Lúc đầu, tất nhiên là ngượng tay, Ngũ điện hạ đau nhe răng trợn mắt: "Ngươi thì sẽ không cẩn thận một chút sao?"
Nàng nửa điểm cũng không nể mặt nàng ấy, lạnh lùng trào phúng nói lại: "Nếu Ngũ điện hạ không có tùy hứng, lúc này liền có thể chịu ít khổ một chút." Lời này nàng nói đến mức thật là không khách khí. Nhưng Ngũ điện hạ không cho rằng là hỗn, rất suиɠ sướиɠ mà nở nụ cười: "Mong rằng tiểu thư thương tiếc."
Qua mấy lần, tay nghề đổi thuốc băng bó của nàng liền thành thạo đến mức có thể sánh ngang cùng y nữ, Ngũ điện hạ cũng ít ăn đắng hơn rất nhiều, nàng ấy bình thản như không mà dưỡng thương, nhưng nàng không thể mãi đem người để ở nhà, huống hồ, bên ngoài đã vì hành tung của vị tiểu Hoàng nữ tùy hứng này làm lộn tung lên mấy ngày. Sau vài lần giục, rốt cục buổi sáng sớm ở một ngày đó một đám người hầu đến tiếp nàng ấy rời đi rồi.
Trước khi đi, nàng ấy cười tủm tỉm nhìn nàng, nói: "Ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ báo đáp ngươi."
Khi đó nàng đang vui sường vì rốt cục có thể đem củ khoai bỏng tay này ném ra, căn bản không để ý đến lời này của nàng ấy. Có thể là ý đồ đuổi người của nàng quá mức rõ ràng, Ngũ điện hạ không chịu nổi dáng dấp dương dương tự đắc này của nàng, khóe miệng liền mỉm cười mà tiến đến bên tai của nàng, hơi thở như hoa lang: "Đừng vội cao hứng, luôn có một ngày, ngươi sẽ chủ động tìm đến ta."
Nàng tất nhiên không tin, hoàn toàn không để ở trong lòng, nàng là con gái của tể thủ tay cầm thực quyền, có thể có chuyện gì cần phải đi tìm một hoàng nữ không có quyền không được sủng kia? Rất là qua loa nói: "Vậy Bùi Chiêu liền lẳng lặng mà chờ một ngày kia đến."
Kết quả, sau ba ngày, tiên đế chiêu cáo thiên hạ, lập hoàng con gái thứ năm Tu Y vì là quá nữ. Vị trí ở Đông Cung bốn vị Hoàng Tử tranh nhau mười mấy năm mà ngoài dự đoán của mọi người rơi vào trong tay Mạnh Tu Y không có tiếng tăm gì. Nàng trong nháy mắt từ một hoàng nữ không có quyền không được sủng nhảy một cái trở thành người thừa kế Hoàng Đế chạm tay là bỏng.
Nguyệt hoa mát lạnh, trầm tĩnh như nước. Đêm dần sâu, trên sàn nhà phương hướng của ánh trăng cũng dần chếch đi mất. Những ký ức kia chôn sâu ở trong chuyện, trước đây nàng chưa bao giờ đi hồi tưởng, bây giờ nghĩ lại nhưng phát hiện được một ít chuyện lúc đó không cảm thấy được. Mộ Sanh năm thẳng ở trên giường nhỏ, con mắt mở to, vô thần mà nhìn trên đỉnh rèm trướng.
Có phải là khi đó, bệ hạ đã đối với nàng động chân tâm?
Mộ Sanh trằn trọc đến nửa đêm, lại nghĩ đến ban ngày bệ hạ nghe nói mẫu thân vì độc mà chết thì gương mặt bình tĩnh không có nửa điểm ngoài ý muốn, nàng là đã sớm biết? Như vậy nàng có biết khác thường trong cái chết của Bùi Chiêu hay không? Chiếu theo tính tình phải biết được sự thật của nàng, tất nhiên cũng có thể xem ra khả nghi trong đó. Như vậy, nàng ấy hoài nghi phụ thân rồi sao? Nếu bệ hạ là đã hiểu, nàng ấy muốn biết rõ chân tướng thì sẽ dễ dàng rất nhiều.
Trái lo phải nghĩ, mãi đến tận hừng đông Mộ Sanh mới ảm đạm buồn ngủ mà ngủ, chưa tới một canh giờ, nàng lại rời giường ứng mão. Thực sự là cái mệnh một khắc cũng không ngừng lao lực. May mà từ nhỏ nàng đã được hưởng giáo dục tự hạn chế tự lập của mẫu thân, bây giờ thân ở nghịch cảnh, rất nhanh sẽ thích ứng cùng với tháng ngày không giống lúc trước cơm ngon áo đẹp, nhàn nhã tự tại.
Chạng vạng trở về nhà, Mộ Sanh sẵn đi tới Địch phủ xem tình hình Địch công ra sao.
Cách ba ngày, Địch công rõ ràng đã chuyển bến tốt, Mộ Sanh sửa lại một vài chỗ trong phương thuốc, cùng người của Địch gia nói: "Chiếu theo phương thuốc này uống vào một tuần liền có thể khỏi hẳn."
Mấy vị cữu cữu tất nhiên đối với nàng cực kỳ cảm kích, cho người dâng chẩn kim (tiền khám bệnh) phong phú đến. Mộ Sanh cũng tự nhiên hào phóng mà nhận lấy, lúc này nếu là từ chối, cũng có vẻ nàng có mục đích khác.
Nàng ở lại Địch phủ chốc lát, cũng không thấy ca ca đến thăm ngoại tổ phụ, nói vậy hôm nay lại không chạm mặt, Mộ Sanh sâu sắc tiếc nuối, lại nghĩ ca ca làm việc ở Ngự Lâm , muốn gặp mặt cũng sẽ không quá khó, huống hồ An Quốc Công phủ rộng lớn khí thế, nàng đi đến cửa chờ hắn là được rồi. An ủi chính mình như vậy, nàng liền không thất vọng nữa.
Nàng muốn gặp ca ca, là vì nhiều ngày không gặp, nàng rất nhớ nhung hắn. Anh em cùng một mẹ, bọn họ từ nhỏ đã rất thân mật, chưa bao giờ có cãi vã. Phụ thân đã biến thành một người nàng hoàn toàn không nhận ra, mẫu thân vì vậy mà chết thảm, cõi đời này nếu như có một người có thể cùng nàng đồng cảm, cũng chỉ có ca ca.
Mộ Sanh nghĩ, lại trầm ổn mà đi ra cửa lớn Địch phủ, nhưng ở ngoài cửa