Thôi Vân Cơ kia che giấu tốt quá hóa dở, hiện ra thành sơ hở, khiến nàng bạo lộ ra. Trong lòng Mộ Sanh sinh nghi, không ngừng nghĩ là xảy ra chuyện gì.
Chiếu theo tâm tính thường ngày nàng ấy bày ra, không hiện ra hỉ nộ như vậy mới phải. Nếu là vì bệ hạ tuyên triệu nàng, kì quái thì kì quái một chút, nhưng cũng không đáng nàng che giấu như thế. Con gái của Giang Nam Thôi thị, cũng chỉ như này, thì quá làm người ta thất vọng.
Mộ Sanh làm sao cũng nghĩ không thông, nhưng nàng có thể xác định chính là liên quan tới bệ hạ. Thất thố của Thôi Vân Cơ là từ lúc bệ hạ tuyên khẩu dụ mà có, nàng luôn không có khả năng là vì nội thị kia, vậy chỉ có thể là bệ hạ.
Nghĩ một lúc, rất nhanh liền đến Kiến Chương Cung.
Mộ Sanh dứt bỏ những nghi hoặc không liên quan kia, cúi đầu đem quần áo vốn đã cẩn thận lại tỉ mỉ sửa một chút, sau đó hít sau một hơi, bước lên thềm ngọc. Từng bậc từng bậc cầu thang, vô biên vô tận, phảng phất như mây, vị trí của Hoàng Đế, cao không thể với tới như vậy. Cho dù đã tới nhiều lần, nhưng không ngừng được mà nghiêm nghị, Mộ Sanh từng bước từng bước, đi tới đặc biệt trầm ổn.
Khi nàng tiếp cận chỗ cao, tình cảnh trước mắt bày ra từng chút, cũng nhìn thấy bệ hạ mặc một bộ đồ trắng đứng ở nơi đó.
Mộ Sanh không hề nghĩ tới nàng ấy sẽ ở nơi đó, sợ hết hồn, bước chân giẫm vào không khí, liền té ngã lăn xuống, bị Mạnh Tu Y kéo vạt áo trước một cái, dễ như ăn cháo liền đem nàng đứng trở lại.
Mộ Sanh vẫn chưa hết sợ hãi, trừng đôi mắt to, gấp gáp mà hô hấp, Mạnh Tu Y liền cau mày, tức giận giáo huấn nàng: "Làm cái gì lỗ mãng! Trẫm có dọa người như vậy sao!"
Trong giọng nói nàng ấy tràn đầy không thích. Mộ Sanh hơi chớp mắt, nói tới gập ghềnh trắc trở: "Thần, thần chỉ là không hề nghĩ tới bệ hạ sẽ ở đây..."
Mạnh Tu Y lạnh lùng liếc nàng một chút, xoay người liền hướng về bên trong điện đi đến, Mộ Sanh vội vàng theo sau.
Hôm nay bệ hạ tựa hồ không cao hứng lắm. Nàng một bên đi một bên nghĩ.
Đi vào bên trong điện, Mạnh Tu Y ngồi quỳ chân bên dưới chấn song trên giường nhỏ, Mộ Sanh khom người chắp tay: "Thần bái kiến bệ hạ."
Mạnh Tu Y lạnh nhạt nói: "Miễn lễ."
Trong giọng nói nàng ấy lãnh đạm không vội rõ ràng như thế, khiến người ta không thể không nhìn thẳng vào, Mộ Sanh ngẩng đầu lên nhìn phía nàng. Vừa mới ở bên dưới ánh mặt trời, chưa từng nhìn ra rõ ràng, hiện tại vào bên trong điện, nàng mới nhìn rõ sắc mặt bệ hạ khó coi như vậy.
Mộ Sanh giật mình trong lòng, cúi đầu nói: "Thỉnh bệ hạ chuẩn cho thần vì ngài bắt mạch."
Vẻ mặt Mạnh Tu Y không hề dễ chịu mà liếc nàng một chút, tay ra cánh tay, Mộ Sanh lập tức tiến lên chạm vào mạch đập của nàng ấy, hôm nay nàng không mang mạch chẩm, liền đưa tay để đỡ lấy cánh tay bệ hạ ở lòng bàn tay trái của nàng.
Cổ tay nàng ấy nhẵn nhụi mềm nhẵn, ở bên trong lòng bàn tay của nàng mặc nàng thao túng, Mộ Sanh thật kính cẩn để cho mình bình thản, nghiêm túc vì bệ hạ xem mạch.
Nàng hơi cúi đầu, cuộn lại lông mi dày đặc run rẩy, khiến cho trước mắt hiện ra một loại bóng tối hiệu quả, sắc mặt nàng trầm tĩnh, hiển nhiên vô cùng để tâm, nếu là không có tay trái của nàng run rẩy nhè nhẹ từng tia một kia, liền càng tự nhiên. Mạnh Tu Y không nhịn được lại giương khóe môi, rất nhanh lại nằm ngang xuống, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy chỉ là một hồi ảo giác.
Nàng ấy sẽ không thừa nhận, vừa nãy ở bên ngoài, cô nương hấp tấp bộp chộp này thực sự làm kinh đến nàng không ít. Từ thềm ngọc cao cao này té lăn xuống, chắc chắn là có chuyện, thân thể của nàng ấy theo bản năng liền trước tiên lí trí mà kéo lấy nàng, cũng may, nàng ấy kéo lấy nàng.
"Bệ hạ." Mộ Sanh đem cánh tay Mạnh Tu Y để nhẹ lên bàn dài, sau đó ngẩng đầu lên.
Vì nàng lỗ mãng làm nàng ấy sợ rồi, hiện tại Mạnh Tu Y không cho nàng tin gì tốt, tuy ý thu tay về, gác lên trên đùi chính mình, quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn nàng.
Nàng ấy nhìn qua không có nửa phần sắc mặt tốt, Mộ Sanh có chút khiếp đảm, âm thanh thả đến mức rất nhẹ nhàng: "Ngày gần đây bệ hạ giống như tâm thần không yên?"
Nàng vừa nói xong, liền có chút lo sợ, dù sao tâm tư quân vương thần tử bên dưới không được phỏng đoán. Thường ngày thì thôi, bệ hạ cũng không phải người gò bó, nhưng hôm nay nàng ấy giống như ghét bỏ như vậy, có lẽ sẽ nổi giận. Mộ Sanh nhìn Mạnh Tu Y, trong con ngươi như sóng nước lưu chuyển có một tia khiếp đảm.
Mạnh Tu Y không hề cảm xúc mà dời mắt đi chỗ khác, nhìn về nơi khác, sống mũi tinh xảo giống như sao trời, gò má khinh lam trong vắt như tranh thủy mặc, nàng ấy ngồi ở chỗ đó, dường như bị một tầng sợi nhỏ không nhìn thấy tách ra, mịt mờ mông lung. Mộ Sanh lúc này mới chú ý tới quần áo hôm nay của nàng rất là mộc mạc, một cái áo bài trắng thanh tịnh, chỉ thêu hoa văn hoa lan quân tử ở ống tay áo và vạt áo, đối với vua của một nước mà nói, mặc như vậy thực sự quá mức đơn giản, nếu không có ám văn biết điều này quả thực lại như là để tang.
Mộ Sanh nói xong, liền bất an mà đứng.
Mạnh Tu Y cực thiếu kiên nhẫn, nhíu mày lại, lạnh nhạt nói: "Ngươi không phải hạnh lâm thánh thủ? Người bệnh ra sao, không thấy được à? Còn hỏi trẫm làm cái gì!"
Lời nói này thực sự cãi chày cãi cối. Đại phu cao minh đến đâu, cũng cần nhìn, ngửi, hỏi, sờ (tứ chẩn của đông y) mới biết tình hình người bệnh đến tột cùng ra sao. Mộ Sanh mím mím môi, nhưng lại không đành lòng mở miệng phản bác, thuận theo nói: "Vâng, bệ hạ chú ý thân thể, thần trở lại liền vì ngài khai kê một toa phương thuốc an thần."
Coi như ngươi thức thời. Mạnh Tu Y hừ một tiếng, nói: "Vấn đề trẫm muốn ngươi viết, ngươi viết được hay không?"
Giống như một đứa nhỏ cáu kỉnh. Đáy lòng Mộ Sanh mềm mại đến kì cục, từ trong túi lấy sách ra, hai tay dâng lên cho