Tự mình phân cao thấp với chính mình như vậy, nàng đại khái là người duy nhất từ xưa đến nay.
Mộ Sanh mâu thuẫn giãy dụa mà nhìn Mạnh Tu Y đang đi ở phía trước. Nàng biết, như hiện tại, nàng không vui, nhưng nếu bệ hạ vừa quay đầu đã quên Bùi Chiêu, nàng cũng sẽ cảm thấy mất mát. Bất đồng duy nhất chính là, nếu như bệ hạ đảo mắt liền quên đi Bùi Chiêu, tuy nàng mất mát nhưng sẽ không bất ngờ, dù sao, nàng chưa bao giờ hi vọng bệ hạ sẽ lâu dài đối với nàng, từ trước đến giờ đều cho rằng một ngày nào đó lòng vua sẽ thay đổi. Nhưng rồi biết được bệ hạ nhớ mãi không quên, sau khi nàng cảm động bất an, mơ hồ càng thêm đặc biệt bất ngờ, đặc biệt là sau khi nàng dần dần thấy rõ trong lòng mình, phần cảm động bất an liền hóa thành ngọt ngào lâu dài, như nước suối trong trẻo chảy xuôi qua trái tim nàng, mang đến bình lặng thoải mái.
Theo lý mà nói, tất cả đều là tốt , vậy mà hiện tại, nàng lại bắt đầu khó chịu đối với chính mình lúc trước.
Mộ Sanh sâu sắc phỉ nhổ chính mình tích cực khó chịu.
Rất nhanh liền đến chuồng ngựa của mộ, Mộ Sanh mở dây cương, dắt ngựa của mình qua, nhìn phía Mạnh Tu Y nói: "Bệ hạ, xe ngựa ngài đâu?" Nàng vừa nói vừa nhìn chung quanh một phen, lúc này mới từ từ nhận thức ra, bệ hạ ở đây, bốn phía nên có người hầu mới phải, sao sẽ dễ dàng để nàng ấy đi vào như vậy.
Mạnh Tu Y nói: "Trẫm đến một mình." Hàng năm tới đây, đều là nàng ấy một mình đến, một mình đi.
"Ồ." Mộ Sanh gật đầu. Bệ hạ đến đây một mình, hẳn là cưỡi ngựa mà đến cho thuận lợi, bốn phía không thấy những con ngựa nào, hẳn là bệ hạ cột ở chỗ khác, nếu vậy thì lúc này trước tiên nên đi lấy ngựa.
Đang chuẩn bị nói chuyện, Mạnh Tu Y đã bước đi trước.
Mộ Sanh không thể làm gì khác hơn là tạm thời đảm nhiệm việc của người hầu, dắt ngựa cùng đi ở sau lưng nàng ấy. Đi một đoạn rồi, ra khỏi nghĩa trang, chính là một đường thân, Mạnh Tu Y nhìn địa hình xung quanh, bên trong tròng mắt đen nhánh thu lại hết tinh quang.
Đi ra đường lớn này, chính là một con sông nhỏ trong suốt tuôn trào, đường sông khá là khúc khuỷu, xuyên qua cánh rừng rậm rạp, lao nhanh về hướng nghĩa trang Bùi thị. Dáng người Mạnh Tu Y thanh thản lững thững mà đi, rõ ràng là cao quý vô cùng, y quan đế vương trắng hơn tuyết, cất bước ở nơi hoàng hôn yên tĩnh chiếu nghiêng giữa núi rừng này, nhàn nhã tự tại như đi bộ trở về nhà, thoải mái mà tản mạn.
Mộ Sanh không thể không cảm thán, bệ hạ thời khắc này, thực sự là rất động lòng người.
Núi rừng cũng không lớn, rất nhanh sẽ đi ra, đi qua một chỗ bụi cây rậm rạp, bước chân Mạnh Tu Y dừng lại, cao giọng kêu: "Vân Chuy!"
Từ xa lập tức vang lên một tiếng hí dài, tiếp theo là một trận móng ngựa gấp gáp vang lên, chỉ là chốc lát, một con tuấn mã khí thế hùng tráng, bốn vó tạo gió bay lên không trung phóng qua bụi cây, từ trong rừng chạy ra.
Ngựa của Mộ Sanh bất an giơ móng trước lên, nàng vội vàng nắm chặt dây cương, Mạnh Tu Y ở phía trước nghe thấy tiếng vang, xoay người lại giúp Mộ Sanh kéo lấy dây cương ngựa, ngựa trắng được động viên, dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ đảo mắt một chút, con tuấn mã tên là Vân Chuy của Mạnh Tu Y kia liền ở trước mắt, bởi vì tuổi còn nhỏ, phong thái bạch mã chưa hiện ra, Vân Chuy có thể nói là giống như ngựa Xích Thố*, ngạch cao chín thước, lông mao như lân, thần tuấn phi phàm, làm người ta nhìn mà phải than thở.
*Ngựa Xích Thố: Là con ngựa cao một trượng, cao tám thước, màu đỏ rực như lửa, không có một sợi lông thừa. Ngựa xích thố chạy rất nhanh, có thể vượt mọi địa hình, thậm chí có thể nhảy qua hào.
Bạch mã thở phì mũi, móng ngựa bất an đạp tại chỗ mấy lần, Mạnh Tu Y buông lỏng tay, sờ sờ lông mao trên cổ nó, đợi nó tiếp tục yên tĩnh lại, liền xoay người dắt dây cương Vân Chuy.
"Lên ngựa." Một bên Mạnh Tu Y nói, một bên phóng lên yên ngựa, động tác tiêu sái tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Mộ Sanh ở một bên thưởng thức phong thái chói lọi của nàng ấy một lúc, cũng lên ngựa theo. Hai người đồng loạt vung lên roi ngựa, hướng cửa thành mà đi.
Một đường lại đây, đều không còn lời gì để nói tiếp. Mạnh Tu Y chuyên chú nhìn phía trước mắt, trầm mặc không nói.
Sắc trời dần tối, ánh chiều tà le lói. Miếng ngói của lục thành lâu dần hiện trong mí mắt, mái nhà nghỉ trên đỉnh ngọn núi đặc biệt dễ thấy.
Cửa thành rộng rãi đang ở trước mắt. Sau khi vào thành phải đi thế nào, còn cần nghe bệ hạ phân phó.
Mộ Sanh nhìn về bóng người đang giục ngựa phía trước, kẹp chặt bụng ngựa, chạy lên, hỏi dò ý của nàng ấy: "Sau khi bệ hạ vào thành, ngài đi về nơi nào? Có người tiếp ứng hay không?"
Mạnh Tu Y quay đầu lại liếc nàng một chút, bên trong một chút kia chứa đựng tìm kiếm cùng nghi hoặc nhàn nhạt. Mộ Sanh không rõ vì sao bệ hạ dùng ánh mắt như thế, vệt tìm kiếm cùng nghi hoặc kia tựa như một sợi mây nhỏ nơi chân trời, vừa bị gió thổi liền không còn sót lại chút gì, giống như vốn là ảo giác của nàng, bệ hạ căn bản chưa từng đối với nàng có tia tìm kiếm, cũng chưa từng có nghi hoặc.
Mộ Sanh nhất thời cảm thấy vô cùng quái dị, nàng đang hồi tưởng hôm nay đã xảy ra điều gì sai lầm, liền nghe Mạnh Tu Y lạnh nhạt nói: "Nhìn đường."
Phía trước chính là một đống đất nhỏ, bạch mã ứng với tình hình mà nhảy cao, Mộ Sanh chợt cảm thấy thân thể bay lên không trung, không để ý tới cái khác, vội vàng năm chặt dây cương. Phóng qua đống đất, con ngựa lại tiếp tục vững càng mà lao nhanh, Mộ Sanh thoáng thở phào một cái.
Mạnh Tu Y vẫn chú ý bên này, lúc này thấy nàng không bị gì, mới quay đầu lại.
Cửa thành rộng rãi được thủ vệ nghiêm ngặt.
Mạnh Tu Y cùng Mộ Sanh xuống ngựa, đi cùng người qua lại trên đường, cất bước đi vào.
Vào cửa thành rộng rãi, là ngoại thành Yên kinh. Bên trong thành là thành, bên ngoài thành là quách. Ngoại thành là nơi dân thường ở, bên trong thành chính là chỗ ở của hoàng tộc cùng quan to quý nhân, đi đến bên trong nội thành chính là hoàng thành, hoàng thành là vị trí làm công của ba tỉnh lục bộ, bên trong biệt thự san sát, vị trí của Thái Y Thự lúc trước của Mộ Sanh, là ở trong Hoàng thành, mà bây giờ nàng ở Chính Sự Đường thì lại là vì địa vị đặc thù, ở cạnh Kiến Chương Cung. Đi tiếp hoàng thành chính là cung thành, tường thành cao to tách biệt cung thành cùng hoàng thành gọi là nội bộ. Cung thành là chỗ ở của thiên tử.
Mộ Sanh nhìn về thiên tử ở cạnh bên người nàng, nơi này cùng đường vào cung khá xa, nếu bệ hạ muốn trực tiếp hồi cung, chắc là cần kiên nhẫn chạy đi.
Mạnh Tu Y sinh ở trong cung đình, cũng không phải người không biết làm việc vặt, nàng vừa thấy vẻ mặt Mộ Sanh, liền biết nàng bị canh giờ không rõ ràng làm khó dễ. Mạnh Tu Y ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, kết luận nói: "Trước tiên đi vào thành, vào trong thành sẽ tìm nơi dùng bữa."
Mộ Sanh lập tức đáp ứng, hai người cùng lên ngựa lại, gia tốc đi về bên trong thành.
Qua hơn nửa canh giờ, hai người cùng đi vào thành, Lúc này là bố cục chia tách phố thị, phố là nơi để ở lại, thị chính là chợ, nơi thương nhân buôn bán.
Mộ Sanh cùng Mạnh Tu Y chính là muốn đi chợ.
Tùy ý tìm một quán trà xem như sạch sẽ. Mạnh Tu Y liền đi vào.
Mộ Sanh biết yêu cầu đối với đồ ăn của nàng ấy không cao, chỉ cần sạch sẽ có thể cho vào miệng là tốt rồi. Thời điểm lúc trước phát hiện ra, nàng còn thán phục nàng ấy một phen, không nghĩ tới đường đường là ngôi cửu ngũ, lại dễ nuôi như vậy, về sau cũng là tập mãi thành quen.
Vì vậy, thấy nàng ấy tiến vào chỗ tửu quán không hề bắt mắt chút nào này, Mộ Sanh cũng không kinh ngạc, ngoan ngoãn ở sau lưng nàng ấy theo vào.
Tìm một chỗ nghỉ, Mạnh Tu Y sửa lại vạt