Đến ngày thứ hai, Hoàng Đế bên kia vội vàng triệu người nghị sự, sáng sớm là lục bộ học sĩ, buổi chiều là chư thần trong danh sách, một khắc cũng không ngừng lại, Mộ Sanh suy nghĩ một chút, cũng không đi qua bên kia.
Ngày thứ ba vẫn là như vậy.
Đến ngày thứ tư, Mộ Sanh trên đường trả nhà gặp phải Mạnh Ấu Lâm.
Nàng nhớ được tiểu cô nương tốt bụng này.
Lúc đến gần nàng thì, Mạnh Ấu Lâm mở miệng trước nói: "Tiểu Bạc?"
Con ngươi vô thần long lanh như lưu ly của nàng ấy, hơi nghiêng đầu, đem lỗ tai quay về hướng Mộ Sanh. Mộ Sanh không khỏi sững sờ, sau đó nở nụ cười, đoán chừng là nghe ra tiếng bước chân của nàng, hoặc là nhận ra khí tức trên người nàng. Người có một mặt thiếu hụt, thì sẽ bù đắp lại ở một vài chỗ khác.
Mộ Sanh tiến lên thi lễ nói: "Mạnh tiểu thư mạnh khỏe."
Nụ cười của tiểu cô nương sạch sẽ giống như bầu trời không có một áng mây, trên mặt hơi lộ ra nghi hoặc hỏi đến: "Sao ngươi ở đây? Đến tìm A Thư sao?"
Người thường ngày phải đến bái phỏng Hoài An Quân không ít, vì vậy nàng ấy theo bản năng liền cảm thấy rằng nàng là vì Hoài An Quân mà tới. Mộ Sanh thoáng cúi người xuống, tiến gần nàng ấy một ít, ngữ khí ôn hòa: "Ta đang ở nơi gần nơi này, vì sao ngươi lại ở đây?"
Nơi đây là một tiểu đình tử bên đường, bốn phía cỏ dại um tùm, chim bướm bay lượn, lúc này mặt trời chiều ngã về tây, có thể dùng để hóng mát, Mộ Sanh nhìn một chút đám tỳ nữ kia mặt mày căng thẳng phía sau nàng, không khỏi mỉm cười, hẳn là cho rằng nàng dụ dỗ đứa nhỏ làm chuyện xấu đi?
Mạnh Ấu Lâm lời ít ý nhiều nói: "Ta đang đợi A Thư."
Giống như nàng ấy sẽ mãi mãi duy trì nụ cười khiến người ta nhìn thấy đặc biệt thư thái này. Mỗi người đều lấy một dáng vẻ để gặp người, cái này hơn nửa chính là mặt nạ của nàng ấy, mà đáy lòng của người này thường thường là bất an. Đoán chừng là ý thức của Bạc Mộ Sanh lưu lại phát huy tác dụng, Mộ Sanh bỗng nhiên sinh ra một tia thất vọng, đưa tay nắm lấy tay Mạnh Ấu Lâm.
Mạnh Ấu Lâm lấy làm kinh hãi, mãi đến khi phát hiện ngón tay của nàng chụp lên trên mạch đập của mình, mới bình tâm lại, cười híp mắt mặc cho nàng giúp mình xem mạch.
Một lát sau, Mộ Sanh buông tay ra, tám tỳ nữ phía sau Mạnh Ấu Lâm kia càng dịch lại gần, nàng không khỏi nở nụ cười, nụ cười kia còn chưa tràn ra, lại thu lại, nàng nhìn tiểu cô nương trước mắt so với nàng còn thấp hơn một cái đầu, ôn thanh nói: "Để ta nhìn con mắt của ngươi một chút."
Tiểu cô nương thuận theo mà hơi ngẩng đầu lên.
Một bên Mộ Sanh dùng một tay nâng khuôn mặt của nàng ấy lên, một tay chầm chậm nhẹ nhàng mà đẩy mí mắt ra, để tránh nàng ấy căng thẳng, một bên khác lại dùng ngôn ngữ dấn ra sự chú ý của nàng ấy: "Ngươi và ta từng gặp qua một lần, ngươi liền tin tưởng giúp đỡ như vậy, nếu ta là người xấu, ngươi nên làm gì?"
Khóe miệng thanh tú của tiểu cô kéo kéo, cười nói: "Tại sao tiểu Bạc sẽ là người xấu? Ta đã sớm biết ngươi. Huống hồ, tỳ nữ phía sau ta cũng không phải để trang trí."
Mộ Sanh chuyên chú nhìn con ngươi của nàng ấy, chưa từng phân thần đi quan tâm những tỳ nữ không phải trang trí kia, chỉ là một câu nói khác của Mạnh Ấu Lâm chiếm lấy sự chú ý của nàng, nàng buông lỏng tay, lui lại một bước: "Ngươi biết ta?"
"Ừm," Mạnh Ấu lâm gật gù, "Ngươi rất giống..."
"A Lâm!" Không đợi nàng ấy đem lời nói hết, liền có người đột nhiên lên tiếng ngắt lời.
Mạnh Ấu Lâm quay đầu, trên mặt thanh tú liền nở một nụ cười chân tâm: "A Thư!"
Mạnh Ấu Thư từ đình ngoài chậm rãi đi tới, Mộ Sanh xoay người lại, nàng không chút hoang mang mà thi lễ: "Gặp qua quân thượng."
Mạnh Ấu Thư hướng nàng thân mật nở nụ cười, liền nhanh chân lướt qua nàng, đi tới bên cạnh Mạnh Ấu Lâm. Mạnh Ấu Lâm nghe động tĩnh, chờ Mạnh Ấu Thư đến bên người nàng, liền chính xác mà nắm lấy tay áo nàng ấy, Mạnh Ấu Thư khẽ mỉm cười, sau đó giơ tay vén lên một tia tóc mai bị gió thổi bay của nàng, Mạnh Ấu Lâm cực kì ngoan ngoãn mà tin cậy để mặc nàng hành động.
Hai người này, quả thực... Mộ Sanh biểu thị thật có nơi nào không đúng lắm.
Mạnh Ấu Thư thay Mạnh Ấu Lâm chỉnh lí tóc xong, xoay đầu lại nhìn Mộ Sanh nói: "Bạc đại nhân là ở bên cạnh?"
Mộ Sanh chỉnh đốn trang phục, trả lời: "Đúng vậy."
Mạnh Ấu Thư gật đầu, cùng Mạnh Ấu Lâm nói: "Ngươi về nhà trước đi, ta có lời muốn nói cùng nàng."
Mộ Sanh không ngừng thấy sự ỷ lại của Mạnh Ấu Lâm đối với Mạnh Ấu Thư, vốn tưởng rằng nàng sẽ không muốn, không nghĩ tới, tiếng nói Mạnh Ấu Thư vừa dứt, Mạnh Ấu Lâm liền thuận theo nói: "Được." Nàng vừa nói vừa nắm thật chặt tay áo Mạnh Ấu Thư, sau đó từng chút từng chút buông ra, hướng về phía Mộ Sanh ngoắc ngoắc tay: "Tiểu Bạc, ta đi rồi, ngươi muốn cứ tìm ta chơi nha."
Mộ Sanh cười nói: "Tất nhiên."
Mạnh Ấu Lâm cười một cái, liền dùng cây gậy trúc chỉ điểm chính mình đi mất, một đám tỳ nữ kia phía sau nàng vẫn cứ không gần không xa mà đi theo, chỉ ở phía sau nhẹ giọng nhắc nhở phương hướng cho nàng, cũng không tiến lên đỡ.
Ánh mắt Mạnh Ấu Thư ôn hòa nhìn bóng lưng của nàng, mãi đến tận khi nàng đi xa, mới quay đầu lại, cùng Mộ Sanh nói: "Làm phiền tham chính, thực sự là xin lỗi, chỉ là việc này đối với ta thực sự quan trọng, vì vậy không thể không mạo muội lưu lại, mong tham chính thứ lỗi."
Nàng ấy nói tới cực kì khách khí khẩn thiết. Nếu không có lời này trịnh trọng khiêm tốn như vậy, Mộ Sanh cũng chưa chắc đoán được nàng đơn độc lưu lại chính mình để nói gì. Mộ Sanh nhẹ nhàng thở dài, áy náy nói: "Con mắt của nàng, không nên chữa."
Khuôn mặt Mạnh Ấu Thư mang đầy hi vọng liền ảm đạm phai mờ, chẳng qua là chốc lát, nàng ấy lại dấy lên chờ mong một lần nữa: "Không nên chữa, cũng không phải là không thể chữa, chính là nói, có lẽ có khả năng khỏi hẳn?"
Mộ Sanh chậm rãi gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu, giải thích cực kì tường tận: "Theo lí, tật mắt của nàng cũng không phải là bẩm sinh, mà hạ quan vừa mới nhìn qua con ngươi, cảm quang bị chặn lại rồi, chỉ cần đem đồ vật che chắn kia dời đi hẳn là có thể. Nhưng dù cho có thể chữa như vậy, mắt vốn là yếu đuối, không thể dễ dàng