Tháng bảy năm Diên Bình thứ tư, cuộc cải cách Hoàng Đế ấp ủ đã lâu rốt cục bắt đầu.
Do một tên học sinh ngông cuồng trong Thái Học soạn dâng thư, muốn thu lợi từ quan doanh muối sắt trà rượu. Hoàng Đế nhận được thư dâng lên, lập tức tuyên đọc trước điện, tốt bụng cầu kiến quan điểm của chư thần. Giống như xảy ra thay đổi trọng đại vậy, động tác này của Hoàng Đế vừa bắt đầu đã thu được tầng tầng trở ngại, đọc xong xuôi một bài dâng thư, liền bị đông đảo đại thần cường lực phản đối.
Cái này cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Đại thần trong triều có bao nhiêu người không nhúng một chân ở trong bốn thứ lãi kếch xù kia? Không ít người còn dám to gan buôn lậu ở biên cương, buôn bán cho người hồ (người ngoại quốc)! Mạnh Tu Y căn bản không nghĩ tới việc có thể thuận buồm xuôi gió, nàng đã sớm an bài đại thần bên trong lên tiếng tán thành với mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, điện phủ trang trọng nghiêm túc liền phủ đầy các loại âm thanh huyên náo. Mạnh Tu Y ngồi ở bên trên chín tầng thềm ngọc, một tay chống gò má, mặt mũi nàng bị lưu quang hoa hòe mười hai viên ngọc lưu li che chắn, thần tử bên dưới cũng không biết lúc này nàng ấy có vẻ mặt gì, nhưng mà, tư thế ngồi thanh thản không khác thường ngày kia của nàng ấy tựa hồ đang cho thấy nàng cũng không để ý nhiều đến chuyện này?
Mạnh Tu Y tại vị bốn năm, chưa từng biểu hiện vội vã không chịu được mà muốn đại triển quyền cước, nàng có bước đi của chính mình, không nhanh không chậm mà điều chỉnh bố cục chính, trong bóng tối xếp vào người của mình. Lúc việc vừa bắt đầu, người người đều nhớ bệ hạ là không tiếng động một bước leo lên bảo tọa của thái tử, nhưng thời gian một lâu, không khỏi đã quên đi vị hoàng đế ngồi trên bảo tọa ở chín tầng thềm ngọc kia cũng không phải một người đơn giản.
Bên dưới cãi vã đến lợi hại, trong miệng chư thần đều là lê thứ dân sinh, ngày xưa cũng có việc quan dân gây chuyện, nhưng chưa thấy bọn họ dõng dạc như vậy, nói cho cùng, vẫn là vì được tới lợi ích của bọn họ. Mạnh Tu Y ngậm lấy một vệt cười hờ hững, nhìn nửa ngày, nàng rốt cục mở miệng: "Nếu các khanh không thể lập tức quyết đoán, không bằng chọn đình biện (tranh luận) đi."
Trong điện nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Bên dưới đã có người không thể chờ đợi được nữa mà muốn rời hàng phản đối, Mạnh Tu Y mang theo một vệt cảm giác lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Các khanh cũng nói rồi, việc này liên quan tới dân sinh, làm tốt chính là đại hạnh của lê thứ thương sinh, tất nhiên không thể dăm ba câu liền định đoạt, giờ Thìn ngày mai đình biện ở Lân Đức điện, quan chức học sinh trong kinh, bất luận cấp bậc ra sao, chỉ cần là tâm hướng thương sinh, đều có thể nói năng thoải mái trên đình, có ý kiến gì, đều nói đi!"
Lời nói của nàng ấy, nhìn như không nhanh không chậm, nhưng khiến người ta cảm thấy nặng hơn vạn cân, mấy cái đại thần nóng lòng muốn thử phản đối kia đều ngừng lại rồi, yên lặng xoay người, không dám làm chim đầu đàn.
Chuyện này liền vui vẻ quyết định như thế.
Mạnh Tu Y liếc Bùi Bá An đang đứng đầu bách quan kia một chút, hắn vẫn cứ phong thái thong dong.
Mạnh Tu Y liền lập tức giận tím mặt tím mày.
Hoạn quan y lệ bên cạnh tiến lên, hỏi dò xem bách quan còn có chuyện gì muốn tấu. Tâm tư chúng thần đều vì ba ngày sau đình biện mà lo lắng, chỗ nào còn có tâm sự khác.
Mạnh Tu Y cuối cùng khống chế lại chính mình, tựa như ngàn ngàn vạn vạn lần trước, nàng ấy lại một lần nữa khống chế kích động muốn lập tức liền đem Bùi Bá An lăng trì xử tử, chậm rãi nói: "Vậy thì tản đi đi."
Tâm tư Hoàng Đế, thực sự là càng ngày càng không nhìn thấu. Dù cho vừa bắt đầu không nghĩ tới, nhưng sau khi nghe nàng ấy ung dung không vội thuận lợi nói ra muốn đình nghị cũng biết tên học sinh dâng thư trong Thái Học kia hơn nửa là xuất phát từ chủ ý của bệ hạ, vậy bây giờ đều đã theo ý muốn của nàng ấy mà triển khai đình biện, sao nhìn nàng ấy lại giống như không cao hứng?
Chúng thần hai mặt nhìn nhau, chốc lát, các đảng lại tụ vào địa điểm cùng mọi người trong đảng.
Mạnh Tu Y trở về Vị Ương Điện, trên bàn dài đã chồng một đống tấu chương dày đặc.
Mỗi lần đối đầu với đống tấu chương toàn chuyện lớn trong thiên hạ này, nàng ấy đều sẽ tràn đầy tinh thần, dù cho xem tới đêm khuya, cũng chưa từng cảm thấy khó nhọc. Vậy mà lúc này, nàng ấy cảm thấy không có được tinh thần đi làm.
Có lẽ là sự kiện nghẹn ở trong lòng kia sắp hoàn thành, đại thù của nàng ấy rốt cục có thể báo, có thể là vì nhiều cảnh tượng hỗn loạn không rõ kia, làm cho nàng ấy cảm thấy mất hứng. Hiện tại nàng ấy không một chút nào muốn nhìn đến những tấu chương tràn ngập nhân nghĩa đạo đức, một lòng làm công này. Nàng ấy đột nhiên nghĩ đến, nếu có một ngày, Bùi Bá An biết đến việc nàng ấy cùng Bùi Chiêu từng có một đoạn tình cảm, không biết hắn sẽ có phản ứng gì, liệu sẽ hối hận vì lúc trước, lấy một cái lí do hoang đường đến cực điểm liền gϊếŧ mẹ con các nàng.
Tất nhiên là sẽ, loại người như hắn, ngoài miệng cho dù nói dễ nghe, kì thực chỉ xuất phát từ việc quá mức quý trọng tính mạng cùng địa vị phú quý của chính mình. Nếu như biết nàng ấy ái mộ Bùi Chiêu bao nhiêu, biết có thể đào ra được rất nhiều lợi ích trong đó, làm sao hắn còn cam lòng gϊếŧ nàng.
Mạnh Tu Y cười lạnh, ngồi vào sau bàn dài lật mấy quyển, liền đem những tấu chương này vứt sang một bên, đi ra bên ngoài.
Rồi, thời điểm Mộ Sanh tới thì đã muộn. Hoạn quan bên ngoài Vị Ương điện tốt bụng mà nhắc nhở nàng: "Bệ hạ đi tới Hàm Lương Điện*, nếu đại nhân muốn đi, tiểu nhân có thể phái người dẫn đường cho ngài."
*Lúc này ghi Hàm Phong nhưng tí lại thành Hàm Lương nên mình để Hàm Lương Điện luôn ha :v
Mộ Sanh hơi hơi trầm tư, liền nói: "Làm phiền đại nhân."
Hàm Lương Điện xưng là mát mẻ (hàm lương), đặt ở phía nam Cam Tuyền Cung, xây lên giữa hồ, hành lang cao rộng uốn khúc, bốn phía không ngừng, hơn nửa đều treo ở trên hồ.
Mộ Sanh đến gần nơi đó, liền nghe có tiếng đàn tỳ bà truyền đến. Chỉ cho rằng là bệ hạ triệu nhạc sĩ đến biểu diễn, quay lại với cung nhân dẫn đường cho nàng nói cảm ơn, liền bước đi đến.
Hàm Lương Điện phong cách cổ điển, bên trong điện trải thảm đỏ hào hoa phú quý, Hoàng Đế đang ở phía trên ngồi quỳ chân xuống đất. Bốn phía nàng ấy xác thực có vài tiểu quan nữ nhạc sĩ trang phục thanh tú, nhưng nhạc khí trong tay các nàng đều không phải tỳ bà, mà người biểu diễn tỳ bà, là Mạnh Tu Y.
Nàng ấy ôm tỳ bà, ngón tay linh hoạt gảy đàn, vải hồng mà Tuyên Châu tiến cống phiêu dật che đi áo bào thanh nhã của nàng ấy, trên ống tay áo to rộng kia thêu hoa văn đỗ nhược sinh động.
Sơn trung nhân hề phương đỗ nhược, ẩm thạch tuyền hề âm tùng bách, quân tư ngã hề nhiên nghi tác.*
*Người trong núi khác nào cỏ thơm, ăn bóng tùng uống nước suối trong, lòng nhớ người một mình lặng lẽ, phải vì người nghi hoặc ta không?
Ba câu trong bài thơ Sơn Quỷ của tác giả Khuất Nguyên thời Chu. Bài này chưa có bản dịch thơ chính thức nên mình lấy đỡ bản dịch này TvT.
Đỗ nhược là cỏ thơm, tượng trung cho phẩm chất cao thượng, sĩ phu quân