Lời này rõ ràng có ý nghĩa sâu xa hơn.
Mộ Sanh ngừng động tác một chút, ngẩng đầu lên nhìn phía Mạnh Tu Y. Mạnh Tu Y vuốt ống tay áo, dung nhan ôn hòa, trong mắt mềm mại, chạm phải ánh mắt của nàng thì khẽ cười, không né không tránh mặc nàng đánh giá.
Nàng ấy càng vô hại, Mộ Sanh càng cảnh giác trầm trọng, nàng đành phải rũ mi, giống như lơ đãng nói: "Bệ hạ nói gì vậy, sao thần lại oán hận ngài."
Lời nói này, thật sự không thành thật, nhìn như trả lời kì thực là hỏi ngược lại. Nếu là người bên ngoài thì thôi, nhưng Mạnh Tu Y sao có thể không nhìn nàng đang thử lảng tránh?
Nàng ấy hơi suy nghĩ một chút, rồi dắt tay Mộ Sanh, kéo nàng ngồi xuống giường nhỏ. Mộ Sanh đang chột dạ, liền thuận theo ngồi sát bên nàng ấy. Lòng bàn tay trước giờ mềm mại ấm áp chẳng biết từ khi nào đã đổ một đợt mồ hôi lạnh ẩm ướt, thấm sang cả lòng bàn tay Mạnh Tu Y.
Mạnh Tu Y nhìn nàng thật sâu: "Ngươi lạnh? Sao tay lại lạnh như vậy?"
Mộ Sanh kinh ngạc, đột ngột rút tay về, sau khi rút về lại có cảm giác không đúng, động tác này quá mức đột ngột, giống như nàng có ý đồ riêng vậy, liền vội hỏi: "Có lẽ vừa mới chịu lạnh ở bên ngoài."
Mạnh Tu Y nghĩ trăm phương ngàn kế muốn bảo vệ Bùi Kham, là vì Bùi Chiêu, thuận miệng nói ra lời kia, là muốn tranh công. Việc đem Bùi Kham ra khỏi đám con cháu bùn nhão kia đã hoàn thành một nửa, Mạnh Tu Y đang đắc chí cho rằng rất có công lao, rất muốn nghe Mộ Sanh khen nàng một câu. Nhưng không nghĩ, Mộ Sanh đối với nàng ấy, vẫn dùng mọi cách phòng bị.
Trước kia, nàng đã cùng Mộ Sanh nói, các nàng là hai bên tình nguyện. Nhưng hiện tại xem ra, chắc là, vẫn chỉ có nàng ấy đơn phương mong muốn. Giữa các nàng ngay cả sự tin tưởng căn bản nhất cũng không có.
Vẻ mặt Mạnh Tu y càng thêm nhu hòa, nàng ấy dịu giọng nói: "Ngọn nguồn của ngươi với Bùi gia rất sâu, tiền đồ của Bùi Kham, chẳng lẽ ngươi không quan tâm?"
Hai chữ ngọn nguồn hai chữ thật là tinh diệu, Mộ Sanh không hiểu nàng chỉ nói với nàng ấy là nàng từng chữa bệnh cho Bùi phu nhân, gặp Bùi Chiêu mấy lần, thì còn gì khác. Chỉ đành nói quanh co rằng: "Thần..." Nếu là đời trước, an nguy của Bùi Kham tất cả đều vướng bận trong lòng, nhưng nếu là đời sau...
Mộ Sanh tâm loạn như ma, chẳng lẽ bệ hạ phát hiện? Chắc là không, sự quỷ quái không thể tưởng tượng như vậy làm sao bệ hạ có thể nghĩ đến? Nàng không nhịn được nhìn Mạnh Tu Y. Ánh mắt Mạnh Tu Y sáng rỡ, bên môi ngậm lấy một vệt cười yếu ớt, thấy nàng nhìn qua, con ngươi trong suốt kia dường như mang theo cổ vũ.
Mộ Sanh vội vàng dời mắt đi chỗ khác, sẽ không, bệ hạ sẽ không biết, dù nàng ấy thánh minh hơn nữa, cũng chỉ là phàm nhân, cũng đọc thánh hiền Nho gia, chuyện luân hồi chuyển thế như vậy, với nàng ấy mà nói, giống như lời nói vô căn cứ.
"Thần xác thực quan tâm Bùi tướng quân, chỉ vì hi vọng cõi đời này thiện ác báo ứng." Mộ Sanh nghĩ kĩ càng, liền trấn định lại rất nhanh, lời nói cũng rõ ràng hơn.
Mạnh Tu Y cảm thấy ngực như bị kim đâm một trận, nỗi đau sắc bén, cùng với vô tận thất vọng và bi thương, đến ý cười cũng trở nên miễn cưỡng. Mộ Sanh không khỏi cau mày, nàng luôn cảm thấy bất an, hôm nay bệ hạ quá khác thường, giữa các nàng có một tầng lụa mỏng mờ ảo, nàng nhìn không thấy suy nghĩ của nàng ấy, cũng không hiểu nàng ấy đang muốn thăm dò cái gì.
"Bệ hạ, ngài sao vậy?" Mộ Sanh dịu dàng hỏi, "Có lời gì không thể nói với ta?" Nàng có thể thấy bệ hạ vạn phần tín nhiệm nàng, cũng nhận ra các nàng thật lòng yêu nhau, nếu vậy, có chuyện gì khó nói cho nàng nghe? Dù cho bây giờ nàng thấp cổ bé họng, cũng nguyện giúp nàng ấy giải sầu.
Mạnh Tu Y nhìn nàng, nở nụ cười, nụ cười kia quái dị cực kì, dường như có nhàn nhạt trào phúng. Mộ Sanh đang muốn nhìn cẩn thận chút, liền thấy Mạnh Tu Y thu lại ý cười, thần sắc bình tĩnh: "Ngươi nói đúng lắm, giữa chúng ta không có gì không thể nói."
Đây rõ ràng là một câu nói rằng đang có chuyện. Mộ Sanh bất an đụng một cái vào mu bàn tay Mạnh Tu Y, nhưng Mạnh Tu Y một chút cũng không cảm nhận được bất an của nàng, trở tay nắm chặt tay nàng, nghiêm mặt nói: "Trẫm có một chuyện muốn nói cùng ngươi."
Nàng ấy rất ít khi nghiêm túc như vậy, trực giác Mộ Sanh liền hiểu không phải lời gì tốt, trong tiềm thức đã muốn lùi bước, nhưng Mạnh Tu Y liều mạng mà tiếp tục nói: "Trẫm yêu thích một người, ngươi cũng biết người đó, nàng là Bùi Chiêu."
Mộ Sanh nhất thời cảm thấy miệng lưỡi phát khô. Hoàng Đế nói xong liền nhìn nàng chằm chằm nàng, dường như nhất định phải đợi nàng đáp lại gì đó. Nàng chỉ đành khô khốc nói: "Bệ hạ tại sao đột nhiên nói tới việc này?"
"Tại sao đột nhiên nói tới việc này? Trẫm cũng không biết. Chỉ là bỗng nhiên rất nhớ. Khi nàng ấy còn sống, chưa bao giờ cho trẫm sắc mặt tốt, nhưng trẫm cũng không trách nàng, chí ít mỗi lời mỗi câu nàng ấy nói với trẫm đều là lời nói thật."
Lòng bàn tay Mộ Sanh trống trơn, Mạnh Tu Y đã rút tay về, đã đem ánh mắt nhìn đến nơi khác, tâm Mộ Sanh trong tức thì liền cuống lên.
"Hiện tại nàng chết rồi, tất cả đều tan thành mây khói. Nhiều năm qua đi, ta vẫn yêu nàng như vậy, ta chỉ nghĩ, chỉ cần nàng có thể trở về, muốn ta làm gì ta đều cam tâm tình nguyện." Mạnh Tu Y nhẹ nhàng dứt lời, quay đầu lại nhìn Mộ Sanh, nàng ấy cười nhẹ, nụ cười kia không có chút nhiệt độ nào, lời nói ra cũng đặc biệt lạnh lẽo, "Ngươi xem, ta nhớ thương nàng đến thế, làm sao có thể yêu thêm ai?"
Mộ Sanh chạy trối chết.
Cái gì nàng cũng không nhớ được, chỉ nhớ rõ thâm tình trong lời nói của bệ hạ. Hoạn quan đi vào bẩm chuyện, nàng nhân cơ hội chạy ra.
Ngực như bị đá đè, Mộ Sanh chầm chậm ho khan, thật vất vả mới cảm thấy thoái mái một chút. Nhưng cũng chỉ là một chút, lời nói của Hoàng Đế không ngừng vang vọng bên tai nàng, khiến cho nàng làm gì cũng không an tâm.
Bên ngoài cửa cung tụ tập hơn ba mươi đại thần, tập thể quỳ xuống đất thỉnh cầu Hoàng Đế thu hồi lại ý chỉ chấp thuận cho Bùi Bá An nghỉ hưu.
Lần đầu tiên có việc thanh thế to lớn đến nỗi bách quan tụ tập chờ lệnh lập triều.
Trong quốc pháp không trách họ, nếu đem chuyện xử trí nhiều đại thần như vậy tuyên dương ngoài cũng không êm tai, một nét bút trên sách sử, không thể thiếu đi một cái danh bạo ngược. Hoàng Đế hẳn sẽ cân nhắc nhiều hơn. Nhưng bọn họ đến không phải lúc, hoạn quan đến bẩm, làm Mộ Sanh quá khích chạy mất, nàng ấy còn chưa có nói dứt lời mà!
Hoàng Đế căm hận quần đảng đại thần này rất lâu, vào lúc này lại tới phá hỏng chuyện của nàng ấy, phái một ngàn Ngự Lâm quân, đem đám đại thần này đem đi hết, tập trung vào bên trong nhà tù ở Đại Lý Tự.
Mạch Vinh Ân nheo mắt nhìn sắc mặt nàng ấy, cũng không dám nhắc nhở nàng ấy rằng Ngự Lâm quân không chịu trách nhiệm bắt đại thần, vội vội vàng vàng viết chỉ, sau khi thỉnh Hoàng Đế thêm ấn liền tự mình đi truyền lệnh.
Hạ ngục hơn ba mươi đại thần, giống như chọc phải dây thần kinh nào của họ vậy, các đại thần còn lại dồn dập dâng tấu lên, đặc biệt là ngôn quan*, càng sinh động lợi hại, dâng thư chỉ trích Hoàng Đế hành động nghiêm khắc, xin Hoàng Đế khiêm tốn nghe khuyên, phóng tích đại thần.
*Ngôn quan: Chức quan có nhiệm vụ giúp vua sửa lỗi, chữa sai lầm, từ ác, sống thiện. Ngoài ra còn phải hạch tội những quan lớn nhỏ lạm quyền, tham nhũng, etc.
Đây đã không phải vấn đề Bùi Bá An nghỉ hưu nữa, mà là Hoàng Đế có chiêu hiền đãi sĩ hay không, có lòng dạ rộng lớn hay không, có nghe lời khuyên bảo của hạ thần về vấn đề hay không.
Muốn bắt đại thần, phải có quy trình qua ba ty, điều tra rõ tội danh, thu thập tội chứng, kí phát lệnh bắt, nắm rõ bộ quy án, sau đó thẩm vấn, định tội, tất cả đều hợp pháp. Nhưng cách làm của Hoàng Đế, hoàn toàn không có căn cứ, là hành vi sai lầm.
Tấu chương như giấy bay vào trong thư tỉnh, đưa đến trên bàn Hoàng Đế, muôn miệng một lời chỉ trích Hoàng Đế quá hung tàn, không khoan dung, phương pháp bại hoại tiên vương.
Hoàng Đế nhìn phiền lòng muốn chết, không phải không thừa nhận chính mình quá mức kích động, lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy các đại thần nhất trí đoàn kết, trong lòng dấy lên sợ hãi, càng căm hận cục diện thân là thiên tử mà bị chư thần quản chế này.
Người đã bắt rồi, không thể thả. Hoàng Đế cắn răng chống lại, phái các học sĩ của Chính Sự Đường và hình bộ của Đại Lý Tự cùng thẩm vấn, yêu cầu đâm lao phải theo lao, cấp tốc tìm tội chứng, định tội bọn họ.
Tháng ngày còn lại, vừa ứng đối với ngôn quan ồn ào, vừa buồn bực Mộ Sanh vì không tin mình, cũng không muốn đi tìm nàng ấy, mãi đến khi qua một tháng, nàng ấy mới biết Mộ Sanh bị học sĩ vỡ lòng mang đi Đại Lý Tự tham gia thẩm vấn.
Lúc đó đã là cuối năm, đóng cửa, tất cả công sự đều phải đợi qua năm mới nói tiếp. Mạnh Tu Y rốt cục được thở dốc trong chốc lát, nhưng quay về cung yến, Tế Tự lại làm cho nàng ấy bận bịu đến chân không chạm đất, trong lúc đó còn có ngôn quan thẳng thắn nói vài câu về các kiểu dấu hiệu Hoàng Đế trở nên bạo ngược. Làm cho lòng người phiền không thôi.
Cho đến khi, Hoàng Đế liên tiếp nhận được mấy tấm thư thú nhận ở chỗ thẩm quan kia, nhìn thấy tên Mộ Sanh, lại nhìn thư thú nhận, so với vài tờ khác có ngôn từ mơ hồ, thấy thư thú nhận Mộ Sanh viết ngôn từ chuẩn xác, từng chữ đều liệt ra từng cái tội trạng đến rõ rõ ràng ràng.
Mạnh Tu Y hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ trấn định, nói với Mạch Vinh Ân "Đem nàng, đến cho trẫm."
Nàng này, ngoại trừ Mộ Sanh, không còn ai khác.
Lúc này đã là đêm ba mươi, nhà nhà đoàn tụ. Hoàng Đế phụ chết mẫu tang, các huynh đệ nếu không bị nàng ấy phế làm thứ dân, thì cũng là mồ yên mả đẹp. Những người khác trong dòng họ đúng là có, thì cũng đã ăn mừng tân hỉ trong cung yến hai ngày trước. Đến đêm giao thừa, trong cung chỉ có một mình nàng ấy.
Mạch Vinh Ân làm việc thật là nghiêm cẩn, để người trong bóng tối đem Mộ Sanh vào cung điện, không muốn kinh động ai khác.
Lúc Mộ Sanh đến, Mạnh Tu Y đang đợi nàng.
Nàng có chút không biết làm sao đối mặt nàng ấy, những câu nói lần trước, khiến cho nàng cảm thấy rối rắm, xoắn xuýt nhất, vẫn là câu "làm sao có thể yêu thêm ai" kia.
Mộ Sanh hơi cúi đầu, một mực cung kính như các đại thần khác. Mạnh Tu Y lại cảm thấy, nàng đang xa lánh mình. Nàng ấy cảm thấy rất khổ sở, vô cùng uể oải. Thời gian ba năm, nàng ấy ở sau lưng nàng, trăm phương ngàn kế muốn đối tốt với nàng, chỉ cầu nàng quay đầu lại nhìn một chút, mà nàng thì tránh còn không kịp; thời gian hai năm, nàng ấy một mình ở thế gian này, trù tính vì nàng mà báo thù, quyết tâm vì nàng mà đến già vẫn cô độc, mà nàng cái gì cũng không biết; đến hiện tại, nàng lại trở về lần nữa, các nàng cũng từng hứa với nhau như thế, nàng ấy cật lực bù đắp, chỉ cầu được đối xử thật lòng, nhưng trên thực tế, nàng vẫn không tin tưởng mình.
Bầu không khí bên trong điện quá mức ngột ngạt, Mộ Sanh có chút e ngại, lo sợ trong lòng.
Thấy nàng như vậy, Mạnh Tu Y lại không nhịn được mềm