Mạnh Tu Y giao Lâm Thái cho thị vệ bên người nàng, là vì ghét bỏ Đại Lý Tự và Hình Bộ hành động quá chậm, đưa người vào, hỏi trái hỏi phải, không tới mười ngày nửa tháng là không ra kết quả, giao cho thị vệ lại làm nhanh hơn nhiều.
Hôm sau trời vừa sáng, hai tên thị vệ kia liền kéo lê Lâm Thái vết thương đầy rẫy trở về, cũng dâng lên bản khai báo, quốc khố thiếu hụt thế nào bên trên đều viết rõ rõ ràng ràng.
Mạnh Tu Y tiếp nhận, nhìn một lần, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng, nàng ấy nhẹ nhàng khéo léo đưa lời khai cho Mạch Vinh Ân, giơ tay xốc lên mười hai viên ngọc trước mặt, nhìn Lâm Thái nằm trên đất như người chết, nói: "Hà tất gì tự mình chuốc lấy cực khổ." Cuối cùng một chút tôn nghiêm cũng không còn sót lại.
Lâm Thái chịu đại hình, trung y trắng như tuyết như ngâm qua máu vậy, đỏ tươi, mang theo mùi máu tanh khiến người buồn nôn. Lời của hoàng đế nghe như không nghe, âm u đầy tử khí mà nằm nhoài ở chỗ này.
Mạnh Tu Y vung tay lên: "Đưa đi Hình bộ, cách chức điều tra."
Quả nhiên, không bị điều lệ gò bó, thị vệ thiết lập chuyện tra tấn bức cung này nhanh cực kì. Hình bộ của Đại Lý Tự tuy là đời đời noi theo điều lệ, vẫn y vậy không làm quá, lại vì có một bộ chương, quá mức quy củ, thời khắc mấu chốt khó tránh khỏi việc không dùng được, càng không cần nói việc phàm là triều thần luôn có dự định riêng, phán quyết vụ án không hẳn hợp tâm ý nàng ấy. Có lẽ nàng ấy nên tạo ra cấm vệ quân chỉ nghe lệnh quân vương, phân đi Đại Lý Tự và Hình bộ nhậm chức.
Hoàng Đế âm thầm cân nhắc việc này xem có được hay không.
Động tác hôm qua lớn như vậy, tất nhiên có không ít các đại thần nghe nói đến việc năm triệu lượng bạc trắng trong quốc khố không cánh mà bay.
Số bạc tồn bên trong quốc khố, đều là vì thiên hạ bách tính, một năm chi ra hoặc sửa đường, tạo điều kiện mua đất, hoặc chuẩn bị lương cho quân đội, cứu tế nạn dân, chi ra bao nhiêu đều được ghi lại, nơi nào cũng phải làm thật cẩn thận nghiêm chỉnh.
Hiện tại, lượng tiền lớn như vậy không cánh mà bay, khiến người nghe kinh hãi đến thế, khó mà không làm người tức giận tột độ!
Một sớm vào triều, các đại thần liền dồn dập kết tội Lâm Thái.
Kẻ cầm đầu bị xét xử, vấn đề cũng được giải quyết.
Bùi Bá An chết rồi, tuy vây cánh của hắn không có bị trừ tận gốc, nhưng những tên liên lụy rất sâu kia chạy không thoát được. Trải qua lần thanh tẩy này, các đại thần thông minh hơn nhiều, uy tín của Hoàng Đế càng cao hơn lúc trước.
Các đại thần thấy vị Hoàng Đế ngồi ngay ngắn trên cao nghe được cẩn thận, lại nhận được tin tức hôm qua bệ hạ triệu kiến Thôi Vân Cơ, mật đàm đến khuya, liền hiểu bệ hạ có ý định gì. Nghĩ tới nghĩ lui, quả thật không còn gì thu tiền nhanh hơn muối.
Cấp lão đầu ở bên dưới nhìn sắc mặt các đại thần chung quanh một chút, liền biết bệ hạ lần này đã toại nguyện. Trong triều ngoại triều sau đó sẽ có một thay đổi đao to búa lớn, ai cũng phải vội.
Ông lão trên mặt nhiều nếp nhăn xẹt qua một chút nét buồn, đại sự cả đời của bệ hạ khiến hắn lo lắng nhiều năm, ban đầu muốn sấn vào đoạn thời gian này bình tĩnh nói đến lúc đương triều, thúc bệ hạ một chút, đã là người trưởng thành, nên vì Mạnh lão gia lưu lại huyết thống, ai ngờ lại xảy ra chuyện lớn thế này, cũng chẳng biết lúc nào mới là thời cơ tốt để nói đến.
Mạnh Tu Y ngồi ngay ngắn ở trên giường nhỏ, vừa nhìn thấy nét mặt già nua nhiều nếp nhăn của Cấp lão đầu kia liền biết hắn đang nghĩ cách làm sao cho nàng ngột ngạt. Lướt qua không thèm nhìn tới, gọi tên mấy vị thần tử.
Chúng thần đúng là không hẹn mà cùng chủ động nói ra chuyện quan doanh muối thiết, lần trước bị người can ngăn trì hoãn, hiện tại lại một lần nữa nói ra. Triều thần thỉnh thoảng chính kiến bất đồng hoặc quan trù tính lợi ích, tóm lại không thể thiếu việc ngấm ngầm cạnh tranh, lịch sử các đời đều như thế, triều đại đương nhiên cũng không nhường một tấc. Có điều, đoán chừng là lúc khai quốc, Tạ tưởng mở ra khởi đầu tốt, mấy đời sau các đại thần tuy ngầm tranh quyền đoạt lợi, nhưng một khi can thiệp vào chuyện cực kì trong yếu trong triều đình, các đại thần đều lấy chuyện quan trọng làm đầu. Nếu triều đình không vững, bọn họ thân ở trong đó, tất nhiên cũng không biết đi đâu.
Lần này không giống lần trước, lần trước thu hồi tư doanh muối thiết, giữa hai người có hay không đều được, mà lần này thì không thể không làm.
Chẳng qua là, phái ai đi, rồi sau này làm sao vừa hoàn thành chuyện vừa mưu lợi cho chính mình thì lại thêm một trận tranh chấp.
Xưa nay lâm triều cãi cọ ầm ĩ đều không nói được gì, thật sự có thể quyết định chuyện của thiên hạ chính là khoảng thời gian ngắn sau tan triều ở Kiến Chương Cung.
Mạnh Tu Y đem bản báo cáo bức cung của Lâm Thái giao cho Cấp Áng, khiến cho hắn chiếu theo đó mà đi thăm dò, tốt xấu gì Lâm Thái cũng là thượng thư nhị phẩm, tất nhiên biết không ít. Nếu vậy, thì có thể làm ít mà hiệu quả nhiều.
Cấp Áng cung kính tiếp nhận, tinh tế nhìn một lần, thu vào trong tay áo, nói một tiếng "bệ hạ anh minh".
Tiếp theo, chính là thương nghị và phổ biến cụ thể việc quan doanh.
Lúc này đã vào thu, đoạn thời gian mới vào kia Mộ Sanh đã an an ổn ổn vượt qua, trong ngoài phủ thái thú đều đã thuần phục. Hôm nay nước rút không kịp đi đường nước, thêm việc mới tu sửa đê đập, Mộ Sanh cũng chỉ trưng tập lao dịch thoáng gia cố, mùa hè này đã vượt qua một cách thuận lợi.
"Phủ quân, sáng nay bốn nhà Hoàng gia, Triệu gia, Lâm gia, Lưu gia đưa danh thiếp đến, muốn ngày mai muốn ở hà viên mời tiệc làm quen với phủ quân." Trong tay Bạc Lâm cầm ba tấm danh thiếp vàng, đi theo phía sau Mộ Sanh, vừa đi vừa bẩm.
Mộ Sanh suy nghĩ chốc lát, bốn nhà này đều là muối thương, đột nhiên mời tiệc, chẳng lẽ triều đình có hành động?
Muối thương không có quyền, để bảo vệ gia tài khổng lồ thì không thể thiếu dựng lên một mạng lưới liên lạc hỗn loạn đan xen, tin tức bên trong kinh sư, bọn họ tự có cách biết. Mộ Sanh tiếp nhận danh thiếp nhìn một lần, đưa trả lại cho Bạc Lâm: "Hồi đáp bốn phủ, bản quân đáp ứng."
Thư phòng đang ở trước mắt, Bạc Lâm thấy không còn gì để bẩm liền không theo vào, chuyển qua vũ phòng lệnh nha hoàn pha trà phụng dưỡng phủ quân.
Mộ Sanh đi tới trước bàn sách, suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm chỉ tiên, nhấc bút lông lên, đang định chấm mực bên trong nghiên thì thấy nghiên mực đen kịt đã khô , ngưng thần nhìn