Trong kí ức nhạt nhòa của cậu, bà nội là người vô cùng cô đơn và có vài phần kì lạ.
Bà luôn nhốt mình trong phòng với những cuốn sách cũ mèn, chi chít chữ.
Cậu lớn lên cùng bà nhưng lại chẳng mấy khi trò chuyện với bà.
Bà cứ lặng lẽ mà ra đi vào một ngày trời mưa tầm tã.
Ngày hạ táng bà mưa to đến độ cậu cứ ngỡ rằng trước mắt mình có một bức tường nước lớn, cậu im lặng đứng bên cạnh mẹ đang khóc nức nở, mùi đất trong không khí xộc thẳng vào mũi, chẳng hiểu sao cậu cảm thấy thứ mùi hương đó nồng đến khó chịu, đầu óc cậu không ngừng quay cuồng.
"Hộ...Tam Hộ"
"Dạ?" Lô Tam Hộ chớp chớp mắt nhìn mẹ.
"Suốt đêm qua con không ngủ, một lát nữa về đến nhà thì lo ngủ một giấc đi."
"Dạ, con biết rồi."
Vừa ngả lưng lên giường cậu đã lập tức đánh một giấc ngon lành.
Trong cơn mơ, Lô Tam Hộ nhìn thấy một cái giếng cũ kĩ, không hiểu sao cậu lại thấy cái giếng đó rất quen thuộc, thế nên cậu đánh liều và từng bước lại gần nó.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Cứ như vậy càng đi thì khoảng cách giữa cậu và cái giếng đó càng rút ngắn lại, và những âm thanh kì lạ cũng dần dần xuất hiện, cậu vừa không hiểu chúng đang cố nói gì với cậu, rồi lại như nghe thấu hiểu được những lời chúng đang cố truyền đạt.
Miệng giếng bỗng xuất hiện một cậu nhóc, đứa nhỏ mặc trên người quần áo rách rưới đầy những vết máu đã khô, tóc dài đến eo gần như che phủ hết khuôn mặt của nó.
Dường như cảm nhận được Lô Tam Hộ đang đến gần mình, nó liền ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt nó có màu hổ phách, trong khung cảnh mờ nhạt này lại lóe sáng đến lạ thường.
Đứa nhỏ bỗng nhếch mếp cười với Lô Tam Hộ, cả người