Lô Tam Hộ cả đêm đều nằm trằn trọc chẳng ngủ được, thế nên cậu cất tiếng khẽ gọi đứa nhỏ kia, nó liền từ trong ngọc bội đi ra từ từ đến gần cậu. Kì thực, nó có thể trong một cái chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Lô Tam Hộ, chẳng qua nó không muốn dọa cậu sợ nên mỗi lần hiện thân đều sẽ biến thành làn khói trước bay ra khỏi ngọc bội, hiện hình rồi mới đi đến bên cậu.
Vì đã được tiểu quỷ này cứu mạng mấy lần, Lô Tam Hộ cũng không còn dè chừng nó như lần đầu gặp nữa, cậu nhích sang một bên, chừa chỗ con tiểu quỷ ngồi, nhưng nó lại cứ khăng khăng chui vào lòng cậu. Nó dù thế nào cũng chỉ là đứa bé, leo lên giường rồi thì chân cũng không chạm tới đất nữa, thế là nó bắt đầu đung đưa chân, tự chơi tự cười đến vui vẻ vô cùng.
Lô Tam Hộ hết cách nói, cứ để yên cho nó chơi một lúc, cuối cùng mới chịu mở miệng nói chuyện.
"Trước đến giờ anh chưa nghe em tự nhắc tên mình bao giờ, em tên gì vậy?"
Tiểu quỷ không thèm ngước mặt nhìn cậu, cứ tiếp tục nhìn đôi chân mập mạp, ngắn ngủn đung đưa qua lại trong không khí. "Quên mất rồi."
"Người em muốn tìm là ai vậy?"
"Quên mất rồi, ta chỉ nhớ đó là một ả đàn bà. Chẳng hiểu sao lần đầu ta mở mắt tỉnh dậy, điều đầu tiên muốn làm chính là xé xác ả đàn bà này." Tiểu quỷ vừa cười vừa nói.
"Em có nhớ mặt cô ấy không?"
"Quên mất rồi, nhưng ta nhớ ả ta là tà thuật sư, nhất định phải có manh mối gì đó để lần ra ả. Ta có cảm giác một khi ta gặp ả, nhất định ta sẽ biết đó là ả."
Lô Tam Hộ cảm thấy lí luận của đứa nhỏ này rất nực cười, nó không biết chính xác nó là ai, lại càng không biết người nó đang tìm là ai, như vậy bắt cậu giúp nó tìm, cho dù là có tìm đến kiếp sau cũng không thể đảm bảo sẽ tìm ra được người đàn bà mà nó đang nhắc đến. Cho dù là đúng như nó nói, khi gặp nó sẽ nhớ ra cô ả, nhưng chỉ riêng cái thành phố Hồ Chí minh thôi đã biết bao nhiêu là người rồi, tìm một người biết tên, tuổi đã khó như mò kim dưới đáy biển, nó không biết rõ cô ta, đúng là muốn đem cậu ra thách thức.
"Nhưng ta nhớ, từng có một người luôn dùng gọi ta là A Ngũ."
Tiểu quỷ dừng đung đưa chân, nó đưa mắt nhìn ra xa, mọi thứ trong căn phòng liền từ từ biến mất. Hình ảnh đầu tiên hiện ra trong mắt Lô Tam Hộ trong giây tiếp theo chính là một người thanh niên mặc Hán phục màu trắng tinh khôi, cậu chẳng thể nào nhìn rõ mặt mũi của người đó, nhưng cậu lại có thể cảm thấy người này tuổi đời hãy còn rất trẻ.
Xung quanh là cây cối xanh rờn, muôn hoa đua nở, trên đầu là bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng còn có từng có gió nhè nhẹ thổi đến, Lô Tam Hộ hít một hơi đầy không khí tươi mát vào phổi, ngơ ngác nhìn theo thanh niên kia. Y thấy cậu chỉ ngồi yên một chỗ như khúc gỗ liền chạy đến nắm lấy tay cậu.
"A Ngũ, sao đệ lại ngồi đây? Mau theo ta qua đó đi!"
Lô Tam Hộ ngơ ngác cười, liền đứng dậy đi theo y. Khi đã đứng dậy rồi, cậu mới thấy y quả thật rất nhỏ con, từ góc nhìn này có thể thấy cậu cao hơn y đến nửa cái đầu. Y như một mặt trời nhỏ, vừa đi vừa nói, tạo cho cậu cảm giác vừa an toàn lại vừa ấm áp, gần gũi.
Đi được một lúc thì thấy