Cùng Quỷ Đàm Luyến Ái

Biến mất


trước sau

Cả đêm hôm đó, Lô Tam Hộ không có cách nào chợp mắt nổi. Cậu lo lắng nhìn thân thể A Ngũ gần như hòa làm một với sương mù dày đặc trong phòng.

Trong vô thức, cậu nắm bàn tay nhỏ của nó. Nhìn làn da gần như trong suốt, gần như có thể nhìn xuyên thấu của A Ngũ, Lô Tam Hộ cảm thấy trong lòng khẩn trương không ngừng, làm cho cậu đứng ngồi không yên, mặc dù tâm trí luôn nhắc nhở rằng tiểu quỷ lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không có việc gì nhưng thân thể lại không nghe lời mà run rẩy.

Cả một đêm dài, Lô Tam Hộ chỉ ngồi đấy nhìn A Ngũ. Đến gần sáng, cậu mới mệt mỏi thiếp đi.

Khi Lô Tam Hộ tỉnh dậy, A Ngũ đã không còn nằm trên giường nữa. Cậu loay hoay tìm ngọc bội Tỳ Hưu của tiểu quỷ, vừa nhìn thấy đã khiến cho cậu giật bắn mình. Ngọc bội chẳng còn vẻ tinh xảo như lúc đầu mà đã để lộ những vết nứt trên bề mặt khắc Tỳ Hưu, ngọc bội vốn có màu trắng tinh của cẩm thạch, nay đã đen đi một nửa.

Cậu nghĩ cũng không nghĩ, liền lớn tiếng gọi A Ngũ, cậu gọi mãi, gọi mãi, ánh mắt trông chờ nhìn hết cả bốn phía cũng không thấy được thân thể nhỏ nhắn, mũm mĩm kia.

Đúng lúc này, Nguyễn Hoàng Nam mở cửa xông vào, mặt mũi cười tươi rạng rỡ, còn cầm theo hai ổ bánh mì. Đập vào mắt anh đầu tiên tất nhiên là hình ảnh Lô Tam Hộ đang ngồi trên sàn nhà siết chặt ngọc bội, thần sắc lộ ra mấy phần sợ hãi và lo lắng.

"Mày làm sao vậy?"

Lô Tam Hộ vẫn ngồi đấy như không hề biết đến sự tồn tại của anh, Nguyễn Hoàng Nam lúc này mới đưa mắt nhìn kĩ ngọc bội trên tay cậu. Anh lặng lẽ lại gần cậu và giật chiếc ngọc bội khỏi tay cậu, Lô Tam Hộ hoảng hốt định giật lại nhưng Nguyễn Hoàng Nam đã nhanh tay bỏ vào túi quần. Anh đưa mắt nhìn biểu cảm không hài lòng của cậu, chẳng nói chẳng rằng nhét vào tay cậu ổ bánh mì rồi tự mình ăn trước.

"Nam à, thằng nhỏ..."

"Không phải mày hay nói nhân quỷ thù đồ sao? Giờ nó không ở đây quậy mày, chuyện đâu vô đó rồi."

Thật ra Nguyễn Hoàng Nam là loại người rất thích nói cười, căn bản anh luôn lười tỏ thái độ với mọi thứ xung quanh mình. Những lần anh tỏ vẻ nghiêm túc hay lạnh nhạt, thờ ơ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lô Tam Hộ có chút không theo kịp biểu cảm lạnh lùng mà Nguyễn Hoàng Nam đang bày ra.

Tuy nhiên, cũng không phải Nguyễn Hoàng Nam không có lý, thật ra quỷ và người vốn dĩ âm dương cách biệt, đáng lí ra ngay từ đầu đã không nên có gì dính líu đến nhau, việc A Ngũ xuất hiện rồi ở lại bên Lô Tam Hộ đối với cậu vốn dĩ cũng chỉ là một loại sự việc kém may mắn đang xảy ra. Giờ A Ngũ biến mất, nếu nói trong lòng cậu không có một chút lo lắng thì quả thật là lời nói dối quá trắng trợn, nhưng cũng không thể không nói, quả thật cậu cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào khi biết rằng bên mình chẳng còn con quỷ nào đi theo nữa.

Ăn xong ổ bánh mì, Lô Tam Hộ mới cùng Nguyễn Hoàng Nam đi đến phòng trọ của Bùi Ngọc Bích. Nhà trọ ở cuối chợ tuy yên ắng do sáng nào sinh viên cũng đi làm, nhưng ánh nắng mặt trời rọi vào nhà vẫn tạo một cảm giác ấm cúng. Thế mà chẳng hiểu sao, ánh nắng mặt trời hôm nay chói lọi như vậy lại như không thể nào tung tăng chạy nhảy trong khu nhà trọ này như mọi ngày.

Lô Tam Hộ vừa vào đến nhà trọ liền có cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời, cậu đưa mắt nhìn sang Nguyễn Hoàng Nam không có biểu hiện gì đặc biệt nên đành bức bách đè nén thứ cảm giác này xuống đáy lòng.

"Bích, anh Hộ nè!"

Lô Tam Hộ đứng bên ngoài gọi mấy lần cũng chẳng thấy có động tĩnh gì, nên cậu mới ghé tai lên cánh cửa cũ kĩ, muốn nghe thử xem cô nàng Bùi Ngọc Bích đang làm gì trong phòng mà gọi mãi chẳng chịu mở cửa.

Truyền đến tai cậu là những tiếng cười khúc khích, Lô Tam Hộ vừa nghe vừa nghĩ đến mấy bộ phim kinh dị mà cậu vẫn thường xem, tiếng cười khúc khích như có như không vang lên bên tai khiến cậu nổi cả da gà. Nguyễn Hoàng Nam chẳng hiểu cảm nhận được cái gì mà kéo tay Lô Tam Hộ đòi ra khỏi khu nhà trọ đó.

"Mày gấp gì vậy? Mình cũng tới rồi, đợi một tí có sao đâu."

Lô Tam Hộ cũng chỉ cho rằng Nguyễn Hoàng Nam là thiếu kiên nhẫn

cho nên muốn hối thúc cậu ra về. Nguyễn Hoàng Nam không nhiều lời, anh vốn dĩ cao và to con hơn Lô Tam Hộ nên dựa vào lợi thế của mình, anh nắm lấy tay cậu, dùng sức kéo cậu đi theo mình. Tính tình cậu không được tốt lắm, bị kéo đi như vậy liền không ngừng văng tục.

Cả hai đi mãi, đi mãi nhưng lại như chẳng thể thoát khỏi hành lang lầu hai, Lô Tam Hộ đang xấu tính chửi bới cũng thấy có gì đó không ổn. Lúc này cậu mới cảm thấy nhiệt độ trong nhà trọ có chút khác thường, so với cái nóng lên đến ba mươi bảy, ba mươi tám độ những ngày giữa hè thì còn nóng hơn rất nhiều lần, nhiệt độ cứ vậy tăng dần mà không mảy may có dấu hiệu sẽ hạ xuống.

"Mẹ nó, gặp phải quỷ dựng tường!"

Nguyễn Hoàng Nam lần này đi theo Lô Tam Hộ đến nhà trọ, đồ nghề cái gì cũng không đem theo, nếu như là mọi khi, chỉ cần lôi ra một đạo phù phóng ra khoảng không trước mặt, chắc chắn bức tường do quỷ dựng sẽ biến mất.

Lúc Nguyễn Hoàng Nam đang nghĩ cách thì cả căn nhà liền bốc cháy, những tiếng cười khúc khích bắt đầu vang lên ở tám phương bốn hướng. Những nơi vang lên tiếng cười liền dần dà xuất hiện những cơ thể cháy xén, không ngừng bốc ra mùi thịt khét.

Quỷ hồn chết oan thường không thể trở về hình dạng con người, chúng chỉ có thể ở mãi trong trạng thái lúc chết, cho dù chỉ là bị người khác đâm chết, hình dạng lúc ấy trông thôi đã khiến cho tâm lý không ít người cảm thấy bất an, huống hồ chi các quỷ hồn ở đây là quỷ hồn chết cháy. Đâu đó có một số quỷ hồn chỉ bị cháy xén đi nửa khuôn mặt, da sớm không còn, để lộ những khối thịt đen đỏ không đều, đôi mắt chúng đều như mắt cá chết, trợn to để lộ sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Trong cơn lửa dữ dội, Lô Tam Hộ lại cảm thấy lạnh, cái lạnh chạy dọc trong xương sống.

Nguyễn Hoàng Nam chẳng nghĩ nữa, anh cắn lưỡi đến khi máu tươi chảy ra, phun vào khoảng không trước mặt, rồi nắm tay Lô Tam Hộ bắt đầu chạy xuống dưới lầu. Máu ở lưỡi dương khí rất mạnh, cả nam và nữ đều có thể dùng nó để đẩy lùi tà ma, nhưng cũng chỉ có thể xem là giải pháp tạm thời do thiếu tính an toàn.

Nhà trọ này vốn đã cũ kĩ rồi, gặp cơn lửa tàn bạo này nó chẳng thể nào cầm cự được lâu nữa. Đúng lúc cả hai đang chạy từ cầu thang gỗ xuống thì bậc thang thứ ba gãy, Nguyễn Hoàng Nam sơ ý nên trượt chân té lăn xuống, Lô Tam Hộ nhanh chân hơn nên không bị xay xát gì. Vậy nên cậu nhanh chóng đỡ Nguyễn Hoàng Nam đang nhíu mày nhìn chân ra khỏi đó.

Ngay lúc đó, các anh lính cứu hỏa vừa hay xông từ cửa chính vào, nhìn thấy cả hai người trong tình trạng thê thảm như vậy liền giúp họ ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, Lô Tam Hộ không kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn nhà trọ cũ kĩ đó, cơn lửa dữ dội dù gặp nước vẫn không hề sợ hãi, tiếp tục hoành hành như thể thiêu trụi căn nhà trọ cũ nát này vẫn chưa đủ thỏa mãn nó. Cậu đưa mắt nhìn những quỷ hồn vô thức áp sát mặt vào cửa sổ bằng kính không ngừng dùng tay đập mạnh, khuôn mặt đã cháy khét không thể nhìn rõ biểu cảm nữa nhưng cậu có thể cảm nhận được sự sợ hãi, bất lực của chúng.

Hai người bọn họ được đưa đến xe cấp cứu gần đó, vì bọn Lô Tam Hộ không có xay xát gì mấy nên y tá chỉ đưa nước muối cho Nguyễn Hoàng Nam xúc miệng để cầm máu. Đối với Nguyễn Hoàng Nam bị trật chân thì cô cũng chỉ giúp anh băng bó rồi thôi.

Mẹ Lô lo lắng sớm đã đến chờ con trai, vừa thấy cậu bà liền thở phào nhẹ nhõm và đưa cậu lẫn Nguyễn Hoàng Nam về nhà.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện