Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối.
Cặp chị em song sinh vẻ mặt trầm ngâm nhìn khoảng không âm u.
Bọn họ tuy hai mà một, có cảm ứng với những gì mà nửa kia nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy.
Đó là một mối liên kết khăng khít bền chặt không cách nào phá vỡ được.
Loại cảm ứng này rất hữu ích cho bọn họ sinh tồn trong thế giới trò chơi.
Chỉ cần vượt qua phó bản lần này, hai chị em sẽ thăng lên tiểu thế giới cấp C.
"Chị, em thấy không ổn lắm, dường như có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, nhưng em không tìm được chúng xuất phát từ đâu." Cô em gái Lăng Nhạc nhăn mặt nói.
Lăng Hoan ôm lấy em gái, nhẹ nhàng an ủi xoa đầu cô ấy.
Cát Quang đang tỉ mỉ lau súng.
Nó là đạo cụ có linh lực, có sát thương đối với yêu ma quỷ quái, sau khi ông ta vượt qua phó bản thứ năm đã dồn hết tích phân mua khẩu súng này về, trở thành người nghèo đói, chỉ đành ôm chân cọ tích phân của anh đại gia họ Tề.
Cát Quang nói với cặp chị em song sinh: "Hôm nay là đêm thứ năm, chắc chắn sức mạnh của đám ác quỷ sẽ tăng vượt bậc hơn so với những ngày qua, người chơi có cảm giác bị đe dọa là chuyện thường tình! Hai người các cô lát nữa đừng ngủ quá say, tránh trễ nải thời gian của lão đại."
Hai chị em đồng thanh đáp: "Không đâu, ông đừng có mà coi thường chúng tôi nhé!"
Lúc này, bầu trời hoàn toàn đen kịt, chẳng có mặt trăng hay ánh sao le lói nào.
Tề Ngọc Hành ngồi trên một cái ghế gỗ khắc hoa, lấy trong túi áo ra một đôi găng tay rồi cẩn thận đeo vào.
Tiếp đó, anh ta đứng lên, nói: "Chúng ta đi thôi."
Hai chị em và Cát Quang đồng thời đứng dậy, cầm vũ khí theo chân Tề Ngọc Hành.
Cát Quang kéo cửa phòng ra, ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng hành lang, các phòng khác ở lầu hai đều đóng chặt, cực kì yên tĩnh.
"Quái lạ, người chơi khác đâu?" Cát Quang ngờ vực hỏi, ông ta không tin người khác làm rùa rụt cổ trong phòng.
Tề Ngọc Hành nhìn về gian phòng cuối cùng nghĩ ngợi gì đó.
Anh ta trực tiếp đi đến, gõ cửa.
Cửa phòng đóng chặt, dường như bên trong không có ai.
Tề Ngọc Hành hiểu ra, giải thích: "Xem ra mỗi nhóm người chơi đều bị ngăn cách trong một không gian bất đồng."
Ba người Cát Quanh nhanh chóng hiểu ý, kinh ngạc hỏi: "Tề lão đại, phải chăng lúc này tuy mọi người đều ở biệt thự nhưng chúng ta không thể nhìn thấy họ?"
Tề Ngọc Hành gật đầu.
Trường hợp này có lẽ biệt thự đã phân chia thành nhiều chiều không gian khác nhau, giống như ở thế giới song song không có bất kì sự giao thoa nào, cho dù hai người đứng đối mặt với nhau nhưng không thể nhận ra sự hiện diện của đối phương.
"Có chút hay ho." Tề Ngọc Hành cười nói, xem ra phó bản này ngầm ngăn cản người chơi gộp lại hợp tác.
Vừa dứt lời, phía cuối hành lang xuất hiện một bóng đen.
Nó từ dưới cầu thang leo lên, tựa như một vũng lầy cắn nuốt tất cả mọi thứ mà nó đi qua, để lại một vùng tối u ám.
Cát Quang và cặp chị em song sinh mí mắt giật liên hồi, nhớ đến lời Cố Cửu từng nói.
Trong biệt thự có một con quỷ Ảnh, Cố Cửu lấy được chìa khóa từ trong người nó.
Nhưng cô không nói con quỷ bóng đen này đáng sợ đến thế, phạm vi cắn nuốt cũng rộng, bảo bọn họ làm cách nào để tìm ra chìa khóa bây giờ?
Ba người quay đầu nhìn Tề Ngọc Hành, phát hiện anh ta cau mày thì không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ thứ này cực kì khó chơi sao?
Ngờ đâu anh đại gia họ Tề thở dài, phủi quần áo rồi đau lòng than thở: "Xem ra lát nữa kiểu gì cũng bị dơ."
Ba người: "..."
Bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối, cứu không nổi.
"Đi thôi." Tề Ngọc Hành dẫn đầu đi lại cầu thang.
Vùng tối như quái vật há to cái miệng khổng lồ nuốt chửng con người, ấy vậy mà Tề Ngọc Hành không chút di dự bước vào, ba người Cát Quang mạnh dạn theo chân anh ấy.
Cảnh tượng này xảy ra cùng lúc ở nhiều chỗ, các người chơi khác ào ào mở cửa phòng, chủ động ra ngoài.
Tối nay nhóm 7 người mới tập trung ở một phòng.
Ngải Như Ý ngồi giữa hai gã "vệ sĩ", hy vọng được an toàn hơn chút đỉnh.
Tuy nhiên sống sót mấy ngày trong thế giới trò chơi, cô ả rút ra được một kết luận nhớ đời, rằng những tên đàn ông thoạt nhìn cường tráng khỏe khoắn chưa chắc đã lã kẻ mạnh, đồng thời những người phụ nữ bề ngoài nhu nhược yếu ớt không nhất định là kẻ yếu, tất cả đều có thể là lớp vỏ bọc mang tính lừa gạt.
Khác với những tân thủ vẻ mặt nơm nớp lo sợ nhìn cửa, Hứa Thần Phong dẫn đầu đứng lên vặn tay nắm.
Mắt thấy cậu nhóc sẽ mở cửa ra, có người lên tiếng: "Đợi đã, cậu cứ thế vặn cửa ra ngoài?"
Hứa Thần Phong quay lại, biểu cảm của cậu cực kì bình tĩnh, đôi mắt toát lên sự hờ hững.
Hứa Thần Phong đáp: "Bằng không thì sao?"
"Bên ngoài rất nguy hiểm..." Có người ngập ngừng nói.
"Nhưng chúng ta đâu thể cứ trốn mãi ở chỗ này?" Hứa Thần Phong nhíu mày: "Chị Cố nói chúng ta có thể hợp tác."
Bọn họ quả thật không có bất kì đạo cụ hữu dụng nào, năng lực và kĩ năng hạng bét, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ chỉ có thể núp sau lưng người chơi chính thức- những người đi lên từ con số 0 như bọn họ.
Lời này làm nhóm người mới chần chờ, nhưng bản tính nhát gan sợ rước lấy phiền phức ăn sâu vào máu khiến bọn họ không đủ dũng khí để chủ động đối mặt với hiểm nguy.
"Muốn đi thì cậu tự đi đi, dù sao tôi cũng không ra ngoài." Một cậu chàng gầy yếu thều thào nói.
Cậu ta nép mình vào khe hở ở giữa tủ và vách tường, tay bám chặt vào cửa tủ, tựa như làm vậy có thể giúp bản thân an toàn hơn.
Thấy dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức của cậu ta, có người khinh thường, cũng có kẻ ngưỡng mộ.
Hứa Thần Phong khẽ nhíu mày, tự động bỏ qua người này, cậu nhóc nhìn về những người còn lại: "Mấy người thì sao?"
Năm người liếc nhìn nhau, Ngải Như Ý run rẩy giơ tay lên, cắn răng nói: "Tôi, tôi ra ngoài cùng cậu."
Bốn người đàn ông khác nghe vậy cũng lên tiếng: "Chúng tôi cũng đi."
Năm người này đúng là nhóm lúc trước liên hợp muốn cướp đồ ăn của Cố Cửu, cuối cùng bị cô dọa chạy mất dép.
Bởi vì từng trải nghiệm sự đáng sợ còn hơn mấy trò hù dọa của ác quỷ trong biệt thự của Cố Cửu, cho nên cô bảo bọn họ đi tìm chìa khóa, sợ đến mấy bọn họ cũng quyết tâm đi ra.
Hứa Thần Phong nhìn năm người, đột nhiên phì cười.
Cậu ta cảm thấy Cố Cửu thật sự là một sự tồn tại khó hiểu, cô có thể cho kẻ nhát gan yếu đuối dũng khí để trở mình, có thể làm những kẻ ti tiện buông bỏ bản tính, khiến người khác vô thức làm theo mệnh lệnh của mình.
Hứa Thần Phong bảo đám người Ngải Như Ý tìm vũ khí tạm từ căn phòng, dù chỉ có giá áo hay chân bàn linh tinh nhưng có còn hơn không.
Sáu người mở cửa ra ngoài, cậu thanh niên núp trong góc lén lút thò ra thăm dò, thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, cậu ta vẫn không hề bận tâm, còn lẩm bẩm một mình: "Bên ngoài nguy hiểm đến vậy, sao phải ra chứ? Chúng ta chẳng có gì cả, tốt hơn hết là trốn đi, để người lợi hại hơn đi tìm mới đúng.
Chúng ta đều là người mới, hẳn phải có quy tắc bảo vệ tân thủ chứ? Chỉ có đồ ngu mới ra ngoài..."
Thật lâu sau, không gian yên ắng đến bất thường, cậu ta cảm thấy những người rời đi chắc là bị yêu ma quỷ quái ăn thịt, bỏ mạng hết rồi.
"Trốn tốt hơn." Nói đoạn, cậu chàng càng rụt vào xó, đôi mắt thấp thỏm quan sát từng ngóc ngách căn phòng trống.
Đột nhiên, bả vai cậu ta bị thứ gì đó huých vào.
Lần đầu, cậu ta không thèm để tâm, nhưng đến lần thứ hai, cơ thể cậu ta trở nên cứng ngoắc.
Sau lưng cậu ta là vách tường bóng loáng, căn bản không có người nào trốn vào, do đó thứ phía sau đụng vào người cậu ta là...
Cảm giác trên bả vai cực kì rõ ràng, thậm chí sức nặng kia như có một bàn tay đặt lên.
Cậu thanh niên gầy còm cả người run rẩy lạnh toát, răng đánh vào nhau lập cập: "Đừng tìm tôi...!Đừng tìm tôi...!Tôi không muốn chết..."
Cậu ta thì thào, cả người vì sợ hãi mà xụi lơ, nước mắt nước mũi thi nhau túa ra.
Giờ khắc này cậu ta đột nhiên hối hận vô cùng, nếu đi cùng mọi người ra ngoài, cho dù phải chết, chí ít cũng không quá đáng sợ như bây giờ.
Dưới ánh đèn sáng ngời, một cái đầu đen ngòm xuất hiện ở trên tường.
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng xương bị nghiền nát giòn tan và máu tươi bắn tung tóe lên nền gạch men trắng lóa.
***
Cố Cửu và Lục Tật đứng ở sảnh lớn lầu một.
Tất cả các cửa trong phòng đều mở tung, đèn pha lê hoa lệ sáng ngời đối lập với bóng đêm đặc quánh ngoài cửa, toàn bộ cảnh tượng gợi lên cảm giác rùng rợn không kém phần kích thích.
Cố Cửu thong thả vòng qua đại sảnh đến trước quầy bar.
Cô quan sát từng chai rượu được trưng bày trang trọng, phát hiện có rất nhiều loại rượu quý giá hiếm gặp ở thế giới thật, thậm chí có một vài loại đã thất truyền.
"A Tật, cô có nghĩ tất cả đều là rượu thật không?" Cố Cửu quay đầu hỏi.
Lục Tật lắc đầu: "Tôi không biết." Dù sao ban ngày quầy rượu trống rỗng, ban đêm bỗng nhiên xuất hiện không ít rượu quý, chẳng thể nói chắc được chúng là thật hay giả.
Từ lúc hai người họ ra ngoài, căn biệt thự quá yên tĩnh, xem ra tất cả người chơi đều bị ngăn cách ở trong các không gian riêng biệt.
Thậm chí nơi này có khi chẳng phải căn biệt thự mà họ ở mấy ngày nay.
Cố Cửu cười rộ lên: "Có thật hay không, thử là biết."
Sau đó cô cầm một chai Lafey 82, móng tay đỏ sẫm như máu nhẹ khẩy một cái, miệng bình rơi ra khiến hương rượu nồng nàn xộc vào mũi, phiêu đãng trong không khí.
"Là thật." Lục Tật ngờ vực nhìn Cố Cửu nhanh chóng đóng gói mấy chai rượu nổi danh ném vào túi không gian.
"Cậu và anh trai tôi đều rất thích phẩm rượu, rượu ngon khó cầu, tôi tất nhiên phải mang về cho họ một chút, xem như ra ngoài du lịch một chuyến rồi mua quà về cho người nhà."
Lục Tật: "..."
Lí do quá chính đáng, anh không phản bác lại được.
Cất hết mấy chai ưng ý vào túi không gian xong, Cố Cửu tiếp tục khám phá nơi này tiếp.
Biệt thự đêm đến đèn đuốc huy hoàng, ánh sáng bao phủ mọi ngóc ngách, xa xỉ gấp mấy lần so với điều kiện ở thôn Thanh Sơn chỉ thắp mỗi đèn dầu.
Cố Cửu lẩm bẩm: "Tôi thật sự hài lòng với căn biệt thự này, nhiều đèn, sáng ghê, hơn nữa còn không mất tiền điện! Lúc đầu tôi cho rằng chủ nhân ngôi nhà là kẻ cực kì bủn xỉn, hằng ngày cho người chơi ăn thức ăn cho chim, ngờ đâu đến tối thì có rượu đắt, không biết còn thứ gì hay ho không..."
Đại tiểu thư hào hứng muốn khám phá, nếu mỡ dâng đến miệng mèo, cô đành vui lòng nhận lấy vậy.
Trông có khác gì thổ phỉ vào thôn không chứ? Hơn nữa Cố Cửu là nữ thổ phi do chính chủ nhân tự mình dẫn vào...
Lục Tật nghe vậy thì bật cười, đôi mắt anh liếc nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ, biểu cảm khá bất ngờ.
Nếu chủ nhân biệt thự nghe được những lời này, phỏng chừng tức nổ đom đóm mắt.
Hai người đến kho hàng.
Cố Cửu vặn cửa không được thì lùi ra sau một bước, nói: "A Tật, giao lại cho cô nha." Nói đoạn, Cố Cửu nở nụ cười rạng rỡ với hai lúm đồng tiền xinh xinh khiến người khác khó lòng dời mắt.
Lục Tật cụp mắt, một cước đá bay cửa.
Ban ngày, nhà kho trống tuếch nhưng hiện tại bên trong chất đầy bảo vật, nào kim cương lấp lánh, vàng khối lập lòe, đá quý phát sáng...!rồi đồ cổ, danh họa, châu báu, muốn gì có nấy.
Cố Cửu chỉ liếc mắt một cái, bình thản nói: "Sao chỉ có mấy thứ đồ chơi nát này?"
Trong Chư Thiên giới, đạo cụ quý giá nhất, còn đống của cải báu vật này không có nhiều sức hấp dẫn đối với người chơi.
Lục Tật nhìn bao quát một lượt rồi nói: "Chúng đều là đồ thật."
Cố Cửu lười biếng dựa vào cánh cửa, nhàm chán đáp lời: "Là đồ thật thì thế nào? Lấy về hiện thực cũng không thể giải thích xuất xứ của chúng, chẳng may bị cho là làm đồ giả hay trộm cắp bảo vật, đến lúc đó lại rước thêm bao phiền toái."
Lục Tật nghẹn lời.
Đại tiểu thư luôn là chân lí, nghe là được.
Tuy không hứng thú mấy nhưng Cố Cửu vẫn chọn một vài món quý giá ném vào túi không gian.
Lục Tật không hỏi cô lấy chúng làm gì, thậm chí chủ động kéo một cái khăn trải bàn để quấn quanh đống đá quý vàng bạc và đồ cổ tranh chữ thành một khối, đỡ cho mấy thứ này tán loạn tốn chỗ trong túi.
Đại tiểu thư giận dỗi nói: "Túi không gian chỉ có mười ô, không đủ dùng!"
"Có thể mua thêm không