Cơm nước xong xuôi, Cố Cửu thấy hẵng còn sớm nên cũng không vội rời khỏi thành Vô Giới.
Hai người tản bộ cho tiêu cơm, tiện thể xem xét hoàn cảnh nơi đây.
Lục Tật hỏi: "Cô muốn tìm hiểu thêm về cách tăng sức mạnh đúng không?"
Cố Cửu đáp: "Ừ, cách rèn luyện thể năng và các kỹ xảo chiến đấu."
Thân là một tiểu thư cành vàng lá ngọc được người nhà nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, thể lực của Cố Cửu rất kém, hơn nữa cũng không biết võ thuật.
Hiện tại cô còn ở phó bản cấp thấp nên mọi chuyện khá thuận lợi.
Nhưng chờ đến khi lên tiểu thế giới tầm trung, độ nguy hiểm gia tăng đến chóng mặt đồng nghĩa với việc yêu cầu đối với người chơi càng cao.
Chưa nói đến chuyện người chơi đạt được sức mạnh toàn năng, ít ra họ cũng phải có thân thể dẻo dai và sức bền để tránh khỏi những đòn hiểm vật lý bất ngờ ập đến.
"Thành Vô Giới có sân huấn luyện dành riêng cho người chơi." Lục Tật nhanh chóng nghĩ ra những nơi phù hợp đối với người chơi cấp thấp, sau đó đưa ra mấy chỗ với Cố Cửu.
Cố Cửu mỉm cười lắng nghe, lúc sau cô vui vẻ nói: "Cảm ơn A Tật, từ mai tôi sẽ bắt đầu rèn luyện, dành mọi thời gian có thể để đến sân tập.
A Tật có muốn cùng tập với tôi không?"
Lục Tật ậm ừ một tiếng rồi đột nhiên hỏi: "Cô có ý định mua nhà ở thành Vô Giới không?"
Lúc này hai người đứng trong một con ngõ vắng lặng.
Hai bên đường trồng đầy hoa cỏ sặc sỡ tô điểm cho ngõ nhỏ sâu thẳm một màu sắc chất phác gần gũi, bao trùm lên đó là bầu không khí yên tĩnh an vui hiếm có được.
Cố Cửu nhìn con đường uốn lượn với thần thái thanh thản.
Giọng nói mềm mại thanh thoát động lòng người của cô gái cất lên: "Tạm thời không nghĩ đến, không có tích phân.
Về sau rồi tính."
Thành Vô Giới là chốn dừng chân tuyệt vời.
Thời gian người chơi vào phó bản càng dài thì tình cảm dành cho nơi này tăng dần lên, đến một lúc nào đó họ sẽ xem nơi này như một chỗ ở mới.
Hơn nữa thành Vô Giới linh khí nồng đậm, người chơi tu hành ở đây thuận tiện hơn là ở thế giới thực.
Rất nhiều người chơi thường trú tu luyện ở thành Vô Giới.
Bởi lẽ đó bọn họ đều có ý định mua cho mình một căn hộ.
Nhưng tích phân mua nhà không phải ít, giống như ở thế giới hiện thực vậy, đâu phải ai cũng mua nổi.
Cố Cửu nào ngờ bản thân đường đường là cô chiêu nhà giàu nhất phố, đến thành Vô Giới thì nghèo đến mức không mua nổi mảnh đất cắm dùi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã đến lúc Cố Cửu phải tạm biệt Lục Tật: "Cảm ơn A Tật đã cùng tôi đi mua đồ.
Hẹn gặp cô vào ngày mai."
Cô mỉm cười hẹn Lục Tật cùng đến sân tập để rèn luyện.
Lục Tật nói hẹn gặp lại với Cố Cửu rồi lẳng lặng nhìn cô biến mất.
Thành Vô Giới không chia đêm ngày.
Bầu trời luôn luôn tối đen, điểm xuyết ngàn vì sao lấp lánh.
Trong thành thì có ánh mặt trời vĩnh hằng soi sáng.
Ngõ nhỏ xa vắng rất hiếm người qua lại.
Hai bên đường ngàn hoa nở rộ, màu sắc thắm tươi chưa bao giờ tàn lụi.
Một lúc lâu sau, Lục Tật thản nhiên dời tầm mắt, chậm rãi đi sâu vào bên trong con ngõ.
Thân ảnh thiếu nữ mờ dần rồi biến mất hẳn.
Không một ai chứng kiến cảnh tượng đó.
Chớp mắt, Lục Tật xuất hiện trong một cung điện u tối.
Cung điện nguy nga yên tĩnh trầm mình trong bóng đêm, chỉ có ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ những viên dạ minh châu được khảm trên cột trụ.
Thiếu nữ đi thẳng vào bên trong, hình thể dần biến đổi.
Cơ thể mảnh khảnh chầm chậm giãn ra, từ vóc dáng phụ nữ thon thả biến thành cơ thể đàn ông cao lớn rắn chắc.
Váy trắng trở thành trường bào trung tính ôm lấy cơ thể tràn đầy sức mạnh của chàng trai.
Lúc "thiếu nữ" ngồi lên vương tọa đen tuyền, gương mặt "cô" hoàn toàn mang đường nét thuộc về nam giới, một khuôn mặt nam tính hài hòa cực kỳ anh tuấn.
Chẳng thể nào tìm thấy một chút nữ tính nào trên người chàng trai trẻ nữa.
Làn da Lục Tật vẫn tái nhợt lộ hơi thở bệnh tật như trước, đôi mắt anh tựa như lỗ đen trong vũ trụ bao la, sâu thẳm và không chút ánh sáng.
Chàng trai trẻ yên tĩnh ngồi ở đó, đôi mắt khép hờ như sắp chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến khi một con ếch giấy nhảy từ hư không ra, nó há miệng, mảnh nhỏ màu xám bay thẳng đến trước mặt chàng trai.
Anh vươn tay, mảnh xám đậu lên ngón tay anh.
Lục Tật cụp mắt nhìn mảnh vỡ trên tay rồi nhẹ nhàng búng đi, nó bay ra ngoài, ẩn mình vào bóng tối và biến mất.
***
Cố Cửu rời khỏi thành Vô Giới, phát hiện đã hơn 12 giờ đêm rồi.
Cô vào trò chơi từ 9 giờ tối, sau khi thoát khỏi phó bản không hơn không kém một giây, có nghĩa cô đã ở thành Vô Giới 3 tiếng đồng hồ.
Cố Cửu đứng dậy, mở cửa ra ngoài.
"Chị chưa ngủ à?"
Cô nhìn về hướng nguồn âm, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người đang đứng.
Cố Cửu bình tĩnh đáp: "Chị ra uống nước, sao em còn chưa ngủ?"
Cố Minh Lễ nói: "Em mới làm đề xong, chuẩn bị ngủ." Cậu nhóc ngờ vực nhìn Cố Cửu, cảnh giác hỏi: "Chị, sao chị lại mặc như thế này? Chẳng lẽ chị muốn ra ngoài?"
Đêm hôm khuya khoắt, cô gái trẻ lén bỏ trốn khỏi nhà...!Tên chó nào dám gạ gẫm chị cậu?
Cố Cửu: "...Vừa rồi mặc đại."
"Chẳng lẽ mắt chị...!Ngay cả đồ ngủ và đồ mặc hằng ngày cũng không phân biệt nổi nữa?" Cố Minh Lễ nói xong suýt chút nữa rơi nước mắt.
Cậu biết nếu không có kỳ tích nào xuất hiện, rất nhanh thôi mắt chị cậu sẽ mù hẳn.
Nhưng biết là một chuyện, tận mắt đối diện với điều đó lại là một chuyện khác.
Cậu vẫn khó lòng kìm nén cảm xúc.
Cố Cửu đầu đầy vạch đen, thật muốn tẩn cho thằng em ngốc nhà mình một trận.
Cô hít một hơi thật sâu, nói: "Thật ra chị hẹn Tĩnh Di ra ngoài uống chút rượu, sau đó cảm thấy không thú vị nên chẳng đi nữa, quên thay đồ."
Lúc này Cố Minh Lễ mới thở phào nhẹ nhõm, ân cần giúp cô rót nước.
Chờ Cố Cửu uống xong, cậu chàng đỡ cô về phòng nghỉ ngơi, thầm nghĩ tuyệt đối không cho phép tên chó chết nào dòm ngó chị mình.
Hôm sau, Cố Cửu rời giường thì người trong nhà ai nấy đã làm việc của mình.
Người lớn đi làm, trẻ trâu đi học còn bé con thì đi tìm bạn nhỏ.
Ăn sáng xong, Cố Cửu nói với dì Vương: "Dì à, cháu về phòng nghỉ ngơi, nếu giữa trưa cháu không xuống ăn cơm thì hẳn là do không đói.
Dì khỏi phải gọi cháu."
Dì Vương làm giúp việc ở nhà họ Cố hơn nửa đời người, bà luôn xem con cháu nhà này như con mình mà đối đãi.
Dì Vương hơi lo lắng nhìn Cố Cửu.
Bà ấy biết mắt Cố Cửu có vấn đề, sắp mù đến nơi rồi.
Hiện tại cô có mắt như không, mỗi lần cô ra ngoài người nhà họ Cố đều lo sốt vó.
Tuy nhiên bọn họ càng lo cô không chịu nổi việc bản thân mù lòa, ai nấy cẩn thận lời nói, tránh nhắc đến việc đó trước mặt cô.
Do thị lực suy giảm, dạo này Cố Cửu hiếm khi đi đâu, hầu như nhốt mình ở trong phòng.
Người nhà họ Cố run như cầy sấy, chỉ sợ cô nghĩ quẩn, hận một ngày 24 giờ không thể kè kè bên Cố Cửu.
Dì Vương cẩn thận hỏi lại: "Nếu lão phu nhân muốn tìm cô thì sao?"
Cố Cửu đáp: "Bà ngoại tìm cháu à, tính sau đi." Không đợi dì Vương nói