Anh Mập từng chơi ba phó bản, hiểu rõ tác phong của người chơi mới thế nào.
Nhưng anh ta chưa từng thấy tâm thủ nào lỗ mãng như Cố Cửu.
Có lẽ cũng có người mới bởi không cố tình hoặc ngu xuẩn trêu chọc quỷ dữ, kết cục của họ là trở thành những viên đá lót đường cho người chơi lâu năm.
Nhưng Cố Cửu tuyệt đối không phải tân thủ mất não, bằng không hôm trước cô sẽ chẳng chủ động hỏi thăm bọn họ về những thế giới đã vượt qua, hoàn toàn là để lấy kinh nghiệm.
Cho nên anh ta chắc chắn Cố Cửu sẽ không đâm đầu vào chỗ chết.
"Cô muốn làm gì?" Anh Mập buồn bực hỏi: "Chẳng may cả nhà ông Lý là quỷ thì đối mặt với chúng không phải là hành vi sáng suốt.
Trong thế giới này cho dù là ban ngày cũng không có cái gọi là an toàn tuyệt đối.
Đây không phải thế giới thật, nào có hạn chế như ma quỷ không xuất hiện vào ban ngày.
Ngay cả anh Gầy xưa nay không quan tâm đến người khác cũng tò mò nhìn họ.
Cố Cửu nói: "Không làm gì cả, tôi chỉ muốn nhanh chóng qua ải về nhà."
Cô thở dài: "Hoàn cảnh thế giới trò chơi quá kém, nơi ở xập xệ, bình nóng lạnh lúc được lúc không mà con gái đâu thể tắm nước lạnh được, tắm nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe! Hơn nữa tối ngủ còn bị đánh úp, toàn thân xây xát..."
Hai anh em Mập Gầy: "..." Tổng kết quá đúng, họ không còn lời gì để nói.
Sau đó, hai người nhìn Lục Tật.
So với tiểu thư lá ngọc cành vàng, cô nàng này còn ốm yếu cần chăm chút hơn.
Lục Tật: "..."
Đối với lí do qua ải Cố Cửu đưa ra, hai anh em Mập Gầy sa mạc lời bởi cô nói đúng tình hợp lí, chỉ cần là người bình thường mấy ai chịu được cái thế giới trò chơi thiếu thốn này.
Quan trọng nhất là nó còn thèm khát mạng người, chẳng biết bao nhiêu người chơi đã bỏ mạng nơi đây, xương cốt mất dạng.
Nhưng còn cách nào khác đâu?
Sau khi bọn họ bị kéo vào thế giới Chư Thiên căn bản không thế thoát khỏi nó, chỉ đành bất chấp hết nắm lấy sức mạnh để sống sót.
Bốn người thong thả đi về nhà ông Lý.
Thấy Cố Cửu lết chậm như rùa, anh Mập có xúc cảm muốn khiêng cô đi cho nhanh.
"Hết cách rồi, eo tôi còn đau, không đi nhanh hơn được." Cố Cửu uể oải nói, tai chống eo ấn nhẹ: "Đúng rồi, mấy người tìm giúp tôi cái gậy, đừng quá nặng."
Lời này khiến anh em Mập rối não.
"Tìm gậy làm gì? Chẳng lẽ cô cho rằng mấy thứ như gậy gộc có thể đối phó với ác quỷ?" Tối qua đã chứng minh gậy gỗ thường chẳng có chút lực sát thương gì với chúng.
Cố Cửu đáp: "Dù sao cũng phải có vũ khí gì đó tiện dùng, để làm màu cũng được."
Hai anh em nhà Mập lần nữa cạn lời.
Cuối cùng anh Mập tìm được một cái chày cán bột trong nhà bếp trưởng thôn, chẳng biết sao cái chày này dài hơn so với các loại thường, vì dùng thường xuyên nên thân chày mượt mà bóng loáng.
Cố Cửu cầm chày ước lượng rồi thở dài: "Hơi nặng."
Nặng?
Anh Mập nói thầm, cái chày này chưa nặng tới một kí, đúng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, cầm cục gạch cũng thở không ra hơi.
Bởi cô chê chày nặng nên anh Mập tốt bụng cầm cho cô, ba người phối hợp với tốc độ rùa bò về nhà ông Lý.
Nửa đường gặp được Võ Dương, Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình, họ nhìn Cố Cửu nghênh ngang được hộ tống thì vẻ mặt một lời khó nói hết.
Anh em Mập Gầy và Lục Tật đi sau Cố Cửu cùng tốc độ sên chạy, người không biết còn tưởng ba người là người hầu của đại tiểu thư.
Cố tình Cố Cửu vẻ mặt bình thản xem đó là điều đương nhiên.
Võ Dương hỏi: "Cô Cố đỡ hơn chưa?"
Cố Cửu cười cười đáp lời: "Cảm ơn anh Võ quan tâm.
Trừ eo hơi đau thì không đáng ngại."
Lời này làm Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình bĩu môi, chỉ là bị búp bê ma đẩy đụng phải thành giường thôi, chẳng có vết thương nào, ấy thế mà bày ra vẻ sống dở chết dở còn hơn cả đám hoa sen trắng.
Võ Dương thấy sắc mặt cô hơi trắng, uể oải hơn hôm qua thì muốn nói gì đó nhưng ngại ngùng, bèn đổi chủ đề: "Mấy người định đi đâu?" Anh ta nhìn chày cán bột trong tay anh Mập buòn bực tự hỏi, cầm chày đi làm gì?
Anh Mập nói: "Đến nhà ông Lý chào hỏi bà cháu nhà họ."
Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình xám mặt, nhớ đến tối qua khi trở về cửa phòng ông Lý hé mở...!Tuy biết kiểu gì cũng phải đến kiểm tra nhưng nghĩ đến nhà đó khác thường họ sinh lòng hoảng sợ.
Võ Dương không chút do dự nói: "Vậy chúng