Chiếc giường của Hắc Viên được các bác sĩ đưa đi.
Ngọc Ly được Tuệ Nhất Vô đưa trở về lại phòng bệnh.
Có vẻ như cô tiền tụy hơn những gì ba người kia tưởng.
Tuệ Nhất Vô không thể cứ chăm sóc cô mãi nên đành để Minh Hiểu Nam và Hắc Tước ở lại nhờ giúp anh.
Ngồi gọt hoa quả, Minh Hiểu Nam lại bức xúc không kém.
Hắc Tước bị người của Hắc Gia gọi về họp gia tộc.
Hiện tại chỉ có mỗi mình anh ở lại chăm sóc cô.
- Ngọc Ly, em thấy chưa.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có anh ở đây.
Vậy nên em mau sớm khỏi bệnh lên.
Anh sẽ đưa em đi du lịch.
Nhìn Ngọc Ly vẫn chìm vào giấc ngủ, Minh Hiểu Nam đành thở dài.
Cũng may năm nay Cup vô địch được tổ chức muộn hơn so với mọi năm.
Nếu không anh mà đi rồi thì chẳng còn ai ở đây với cô nữa.
Cánh tay bị Hắc Viên bẻ nứt xương cũng may không nghiêm trọng.
Nếu mà hắn làm lỡ truyện thi đấu của anh, dù như thế nào anh cũng không bao giờ bỏ qua.
Minh Hiểu Nam đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ là 11 giờ tối.
Bụng lại quặn đau lên, không biết anh đã ăn phải cái gì.
- Ngọc Ly, em nằm đây nha.
Anh đi vệ sinh một chút...
Minh Hiểu Nam vội vàng ôm bụng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Căn phòng lại trở lại yên ắng.
Đột nhiên, cánh cửa bị ai đó mở ra lần nữa.
Một người đàn ông áo đen cao lớn bước vào.
Đó không ai khác chính là Hắc Viên.
Hắn trầm tĩnh, đôi mắt màu đỏ ngầu như máu.
Con người tỏa ra sát khí khiến ai cũng phải run sợ.
- Hắc Gia, ngài muốn dẫn cô ấy theo sao?
Leo đứng phía ngoài cửa lên tiếng.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Hắc Gia cả.
Ngài ấy suy nghĩ cái gì, đến anh ta mãi còn không hiểu thấu.
- Bên Lang tộc đã bắt đầu rục rịch rồi.
Tôi sẽ đưa cô ấy theo cùng.
Chỉ có vậy cô ấy mới có thể an toàn.
- Nhưng, bên Hắc Gia sẽ thay người thừa kế...
- Kệ bọn chúng đi.
Một khi Lang tộc xuất hiện, dù đến 10 Hắc Gia như thế cũng chẳng làm được gì.
Hắc Viên đi đến bên giường của Ngọc Ly, hắn cúi xuống chạm nhẹ lên mái tóc của cô.
Một làn hơi khó tỏa ra từ tay hắn áp sát lên trán của cô.
Sau đó, Hắc Viên đưa tay bế Ngọc Ly lên ôm vào lòng.
Người phụ nữ của hắn thì hắn phải có trách nhiệm bảo vệ.
Hắn sẽ bảo vệ cô.
- Cho người chặn cửa tóm Minh Hiểu Nam lại.
Đích thân tôi sẽ làm méo mó 1 số đoạn kí ức của anh ta!
[...]
Ngọc Ly lờ mờ tỉnh lại trong trạng thái mơ hồ.
Cô cảm giác bản thân đang đang nằm trên loại phương tiện đang di chuyển gì đó.
Quả thực, cô đang nằm trong một chiếc ô tô.
Mà lại còn gối đầu lên đùi của Hắc Viên.
Ngọc Ly giật mình ngồi bật dậy, cô ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nhưng, cơ thể cô không có dấu hiện mệt mỏi mất sức nữa.
Trái lại còn rất khỏe mạnh dồi dào sức lực.
Các vết thương trên cơ thể cũng biến mất không dấu vết.
Là cô đang nằm mơ sao?
Hắc Viên nhếch miệng, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán của cô một nụ hôn.
- Em không mơ đâu.
Yên tâm đi!
- Anh...!anh chưa có chết?
Nghe cô nói vậy, Hắc Viên thản nhiên ngửa đầu về phía sau.
Hắn cói chút mệt mỏi vì đã dùng gần hết năng lực chữa thương cho cô.
Với mấy cái móc ở bệnh viện thì làm sao có thể giúp cô hồi phục nhanh được.
Hắn chỉ đành phải tự ra tay cứu người phụ nữ của hắn.
- Không phải anh bị thương ở đầu sao? Anh...
- Em đã từng nói tôi là yêu quái.
Mà yêu quái thì sao