- Có khi nào hai người kia thấy sang bắt quàng làm họ không? Chúng ta cũng ra dáng người giàu mà.
- Ảo tưởng quá đó!
Hoàng My phản bác suy nghĩ của Tịnh Yến.
Nếu muốn làm bạn của người giàu thì tặng cái gì giá trị một chút chứ, toàn tặng mấy cái tào lao như thế thì bạn bè cái *beep*.
Chính Hoàng My cũng đã quên mất mình giàu như thế nào.
Cô có thẻ đen rút tiền vô hạn trong tay và lớn lao hơn là cô có Đoàn Huy bên cạnh.
Từ những thứ đó cô có thể mua cả giải ngân hà chứ nói gì mấy món đồ bình thường như vậy.
Tiếng chuông cửa lại vang lên, bốn người liền đen mặt, căn bản là không muốn mở cửa.
Nhưng vì phép lịch sự cơ bản mà Đoàn Huy vẫn phải miễn cưỡng ra mở cửa.
Lần này vẫn là đôi nam nữ kia, tuy nhiên lại là tay không mà đến.
Đoàn Huy nhướng mày, có lẽ là đã thay đổi ý định rồi đi.
- Có chuyện gì nữa sao?
- Chúng tôi đến vì muốn nói chuyện một chút.
Liệu có thể không?
- Nếu chỉ nói chuyện thì xin mời.
Đoàn Huy mở rộng cửa ra, tay hướng vào trong nhà.
Bên trong là Gia Bảo đang bê một khay có bốn ly nước ép đặt ra bàn.
Ba người còn lại thấy đôi nam nữ kia vào nhà thì có chút ngạc nhiên.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Đoàn Huy thì không có phản ứng gì.
- Các em là sinh viên sao?
Cô gái hỏi một câu mà cả bốn người đều không biết trả lời làm sao, đúng hơn là chuẩn bị làm sinh viên.
Đoàn Huy đặt hai cốc nước khoáng lên bàn cho hai vị khách uống.
- Năm nay chúng em chuẩn bị lên đại học, cũng chưa được tính là sinh viên.
Hoàng My uống một ngụm nước ép táo Đoàn Huy làm cho mình.
Tịnh Yến cũng không để ý mấy đến hai người này mà cũng lo uống ly nước ép của mình thôi.
- Căn biệt thự này bỏ hoang lâu như vậy.
Bỗng nhiên bây giờ các em dọn đến, không sợ sao?
- Căn biệt thự này em đã mua từ năm trước.
Chúng em ở thành phố khác, bỏ hoang là điều bình thường.
Đoàn Huy cười nhạt, nắm lấy bàn tay xinh xinh của cô nàng bên cạnh.
Hai người kia có một chút ngạc nhiên với câu trả lời, rất nhanh liền bình tĩnh lại mà hỏi tiếp:
- Các em góp tiền lại mua căn biệt thự này sao?
- Dạ không.
Chỉ một mình em mua thôi!
- Em khéo đùa, các em mới tuổi ăn tuổi lớn, làm sao có tiền để mua...
Năm chữ căn biệt thư lớn này bị cô gái nuốt vào trong khi nhìn thấy bốn cái thẻ đen giơ ra trước mặt mình.
Rốt cuộc thì bốn đứa trẻ này có lai lịch là gì mà lại giàu đến thế?
- Nếu chị chỉ đến hỏi những chuyện này thì thôi.
Chúng em cũng cần nghỉ ngơi rồi.
- Khoan đã! Chị muốn hỏi thêm một câu nữa! Các em có gia thế như nào?
- Quý tiểu thư?
- Kim thiếu gia...
- Cố thiếu gia.
- Viên tiểu thư!
Toàn là các gia tộc máu mặt ở thành phố N.
Cô gái lúc này cũng chỉ câm nín mà kéo tay người đàn ông đi về.
- Giờ mới để ý, có thấy là cô gái đó rất quen không?
- Thật sự rất quen...hình như là có được nhắc đến trong cốt truyện.
- Cô ta là Ngọc Hằng, chị gái của Ngọc Hạnh.
Người đàn ông kia có lẽ là anh họ của Tư Trương, Tư Thủ.
- Trốn sang tận đây mà vẫn gặp gia đình nam nữ chính.
Đã vậy còn là hàng xóm kế bên nhà nữa!?
- Chịu vậy.
Bốn người thở dài, có lẽ số mệnh (Tác giả) đã sắp đặt sẵn rồi.
Buổi chiều đến, bốn người lại ra biển chơi.
Hoàng My và Đoàn Huy thì chưa muốn tắm biển.
Tịnh Yến và Gia Bảo thì đã lao xuống biển đùa giỡn rồi.
Ngồi ở trên bãi cát, Hoàng My nhìn mấy cô nàng bikini xung quanh đang dùng ánh mắt thâm tình nhìn Đoàn Huy nhà mình rồi quay sang nhìn anh đang dở gương mặt lạnh lùng bên cạnh.
Thấy cô nhìn mình, anh nở nụ cười nhẹ rồi hôn lên môi cô một cái.
Hoàng My đỏ mặt rồi tia mắt về nhìn Tịnh Yến và Gia Bảo đang vui vẻ tạt nước trên biển kia.
- Bảo bối ghen sao?
- Ừm!
Hoàng My lại nói ra những lời thật lòng, mặt cô đỏ càng thêm đỏ.
Đoàn Huy ho vài tiếng cho bớt ngượng ngùng rồi xoa đầu cô.
- Ghen thật sao?
Hoàng My quyết định im lặng là sự khinh bỉ lớn nhất.
Đoàn Huy cười rồi tựa đầu mình lên đầu cô, khung cảnh thật là cơm tró...thật là nên thơ trữ tình.
Sau một ngày dài thì Hoàng My lại ngồi trong phòng suy nghĩ.
Tư Thủ là anh trai của Tư Trương, bạn trai của Ngọc Hằng, cũng là anh rể của Ngọc Hạnh.
Nhưng mà