Anh cầm chiếc điện thoại của mình bấm bấm vài cái rồi nhìn qua chiếc điện thoại của cô, thấy vừa lòng rồi thì anh cất điện thoại của mình vào túi rồi trả điện thoại cho cô.
- Lần sau không được xem cái đấy nữa.
- Anh đặt một nụ hôn lên trán cô rồi nói.
- Được rồi...- Cô cầm chiếc điện thoại, ngơ ngác gật đầu.
- Ừm...ừm tiếp đi.
Em đang xem. - Nam nhân viên đang bị phát cẩu lương nghĩ.
Đoàn Huy quay sang nhìn nam nhân viên đó, bảo anh ta đặt túi đồ lên bàn xong đi đi.
Nam nhân viên đặt túi đồ lên bàn rồi ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.
Nam nhân viên vừa về đến phòng làm việc thì bị một ngàn câu hỏi dồn dập của các nhân viên khác đập vào mặt.
Ở trên phòng chủ tịch lúc này là một cảnh ấm cúng của cặp đôi trẻ.
Anh lấy trong túi ra một cây kẹo mút rồi bóc ra cho cô ăn.
Cô ngậm lấy cây kẹo mà vui vẻ thưởng thức vị ngọt của nó.
- Thử không? Kẹo ngon lắm.- Cô cầm cây kẹo từ trong miệng ra quơ quơ trước mặt anh.
- Ừm, ngon lắm.
- Anh ngậm cây kẹo một lúc rồi lấy ra nhét lại vào miệng cô.
Cô cười hì hì vui vẻ rồi ngậm kẹo làm trái tim ai đó lỡ một nhịp(**À...ờm, nguyên chủ có trái tim nên cứ nghĩ là sử dụng trái tim thay nguyên chủ đi**)
Anh đặt túi bánh kẹo trên bàn để cô từ từ ăn rồi đến bàn làm việc xử lý một vài sổ sách của Mạc thị.
Bỗng nhiên cánh cửa phòng mở toang ra, anh chàng thư kí hớt hải chạy vào:
- Chủ tịch, Mục thiếu định trong lần đấu giá này cướp miếng đất Điền Thanh của chúng ta.
Cô dừng động tác ăn của mình lại rồi đen mặt nhìn chằm chằm vào anh thư kí kia.
Anh nghiêng đầu nhìn qua cô rồi thầm nghĩ không xong rồi.
Anh thư kí nhìn theo hướng Đoàn Huy nhìn mà thấy một cô gái đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống liền sợ đến mức run lẩy bẩy.
- Anh chê mình sống lâu sao?!! - Cô nhìn anh thư kí kia như muốn chọc thủng một cái lỗ trên người anh ta.
Anh thư kí nghe thấy giọng nói "trong trẻo" của cô thì run rẩy muốn rơi nước mắt nhưng không dám, sợ một giọt nước mắt rớt xuống là con mắt rớt theo luôn.
- Bảo bối à, để anh xử lý anh ta được chứ...?! - Anh thở dài nói với cô.
Cô gật đầu nhưng không quên liếc qua anh thư ký kia.
- Cậu chuyển công tác sang thành phố C làm đi.
- Không để anh thư kí kịp vui sướng vì thoát khỏi tử thần thì anh phán ngay một câu làm anh ta muốn khóc ròng.
Thành phố C là thành phố lạnh nhất đất nước vào mỗi dịp đến mùa Đông, không khí lạnh gần bằng Bắc Cực với Nam Cực, chỉ thiếu mỗi tuyết thôi.
- Dự án của Điền Thanh...!- Anh thư kí cố gắng chuyển chủ đề.
- Dự án đó thì Minh thị và Mạc thị lo rồi nên anh không cần ý kiến.
- Anh dập tan ý nghĩ chuyển chủ đề của anh thư kí.
- Minh thị của tôi gia thế như nào anh còn không biết.
- Cô nhìn anh thư kí không chuyển chủ đề được