#Cap riêng: Nhà hết cà phê rồi!
Hoàng My trực tiếp lơ cái xe mà mở cửa vào nhà rồi khoá luôn cửa lại, động tác vô cùng nhanh chóng khiến cho Đường An và Cao Thiên không kịp trở tay.
Khi cô đang xếp đồ ăn vào tủ lạnh thì tiếng chuông cửa vang lên.
Hoàng My đợi thêm hai ba tiếng chuông nữa rồi mới ra mở cửa.
Hai người đàn ông đứng trước cửa nhà của một cô gái.
Hoàng My vừa mở cửa ra thì đã thấy vẻ mặt không vui của Cao Thiên và vẻ mặt tươi tỉnh của Đường An.
- Boss, Đường An, hai người đến chơi sao?
Cao Thiên + Đường An: "..."
Ờ...cứ coi là vậy đi!
Cuối cùng hai người cũng vào được nhà.
Căn nhà của nguyên chủ không quá lớn cũng không quá nhỏ, không phải nhà tầng.
Tương đối sạch sẽ, rộng rãi, thoáng mát.
Cô trực tiếp bơ hai người đàn ông có nét đẹp trời phú kia mà kẹp tóc lên, đeo tạp dề và nấu cơm.
Nhìn quả thật giống như một người vợ nhỏ đang chuẩn bị nấu cơm.
Đường An và Cao Thiên cũng bị hành động này làm cho ngơ ngẩn một lúc.
Cô gái vẫn luôn nghiêm túc này lại có một bộ dạng như vậy, quả thật rất doạ người.
Hoàng My bấm điện thoại, tìm một vài công thức nấu ăn đơn giản.
Dù gì cô cũng chỉ ăn cho qua bữa thôi, vì buổi chiều cũng chỉ nằm chơi game, không vận động nhiều tốn calo.
- Hai người ăn chưa?
- Chưa!
Cao Thiên và Đường An vô thức đồng thanh.
Khi cả hai người tỉnh táo lại thì đã bị Hoàng My nhìn với một ánh mắt không thể ngờ được.
Cô cũng tự biết điều mà thu ánh mắt lại rồi tiếp tục lướt công thức trên mạng.
Cuối cùng vì lười quá nên cô trực tiếp bỏ cá hộp và Pizza đông lạnh vào lò vi sóng rồi đi qua xem cơm thế nào.
Chợt Hoàng My nhận ra, suốt quãng thời gian cô đi chợ, đến khi cô về nhà, và đến lúc này.
Cô vẫn chưa bật nút nồi cơm.
Tác giả: "..." Ai khóc nỗi đau này!
Cha mẹ đi làm nuôi ăn nuôi học
Con ở nhà quên bật nút nồi cơm!
Hoàng My quyết định theo chính sách chờ đợi là hạnh phúc, chắt bớt nước rồi bỏ vào nồi nấu lại.
Nãy giờ Cao Thiên và Đường An cũng nhận ra điểm bất thường, chỉ thiếu nước không cười một tiếng trước sự đãng trí của cô.
- Cậu biết nấu ăn thật à?
- Cậu nghĩ tôi cả đời ăn cơm ngoài sao?
Đường An hỏi một câu làm Hoàng My muốn phang cái chảo vào mặt anh ta.
Sống một mình mà không biết nấu ăn thì tiền đâu mà ngày nào cũng ăn bên ngoài.
- Có cần chúng tôi phụ giúp gì không?
- Không cần.
Chỉ là thức ăn sẵn, không phải chế biến nhiều.
Hoàng My rót nước trái cây cho Đường An uống, tiện tay lấy một ít cà phê còn sót lại trong tủ bếp của nguyên chủ pha cho Cao Thiên.
Còn của mình là một tách trà đơn giản của siêu thị thực phẩm, mặc dù không bằng mấy tách trà cô từng uống nhưng cho thêm mấy thìa nước đường thì vẫn có thể xem như trà đào mà uống được.
- Cậu vẫn nhớ rõ thức uống yêu thích của Boss nhỉ.
- Cậu cũng đâu quên.
Hoàng My xem Đường An như một cục thịt biết đi, biết nói mà đối xử.
Cô ngồi trên sofa đơn một cách thư thái, ngửi tách "trà" mình mới pha.
Bỗng có tiếng chuông cửa, Hoàng My trong ý nghĩ dường như muốn cầm chiếc điện thoại cứng hơn thiên thạch của mình ném nát chiếc cửa kia.
Nhưng cô vẫn là một cô gái dịu dàng, nết na, hiền thục mà đi ra mở cửa.
- Hoàng My! Sao cậu lại ở đây? Cậu với Boss và Đường An đang bàn bạc gì ở đây à?? Sao không nói tôi biết???
Người thanh niên trước cửa tỏ vẻ ngạc nhiên rồi vô cùng tự tiện mà đẩy Hoàng My ra rồi bước vào nhà.
Tiện thể tu sạch luôn tách trà của cô.
- Lăng Quang, cậu không thể bình thường được hay sao?
Hoàng My đóng cửa, đi tới trước mặt anh thanh niên mới xuất hiện kia, vỗ cái chát vào đầu anh ta.
- Ay da! Cậu làm tôi đau lắm đấy!!
Lăng Quang ôm đầu khóc lóc ỉ ôi.
Hoàng My, Đường An và Cao Thiên trực tiếp bơ anh ta.
Muốn khóc thì cứ khóc đi!
Một lát sau, cả đám ngồi ăn cơm nhà với Hoàng My.
Mặc dù đều là một đám tiền tài không thiếu nhưng với một bữa cơm đơn giản như vậy thì không có ý kiến gì.
Lăng Quang cũng biết đây là nhà của cô nên liền trở nên ngoan ngoãn.
Có lẽ so với nhưng thứ sơn hào hải vị kia, được ăn một