#Cap riêng: Nhà hết cà phê rồi!
Hoàng My nghe xong thì nhíu mày, nhìn những nhân viên xung quanh rồi nhìn trưởng phòng đang cắn răng khó chịu.
Tình hình khả quan thì có lẽ lời nữ chủ nói là chính xác rồi.
- Có đúng là như vậy không?
Hoàng My đưa mắt nhìn quanh, mấy nhân viên khác cũng ứa mắt với trưởng phòng từ lâu nên cũng có nhiều người gật đầu phụ hoạ.
Trưởng phòng trợn mắt đứng phắt dậy.
- Bình thường tôi đối xử không hề tệ với các người! Sao bây giờ lại tố cáo tôi!!?
Trưởng phòng tức giận chỉ vào từng người xung quanh.
Đám nhân viên có người đưa ánh mắt khinh bỉ cô ta, có người đưa ánh mắt e ngại.
Tất tần tật rất nhiều cảm xúc.
- Tôi cũng có nghe được thông tin cô ức hiếp nhân viên, xem ra đó không chỉ là lời đồn rồi.
Ánh mắt Hoàng My chế giễu nhìn trưởng phòng vẫn đang bộ dạng hoảng hồn.
Lâm Tiêu Tiêu có chút hoảng hồn, ánh mắt này quả giống với người mấy hôm trước.
Nhưng cô ta mau chóng bác bỏ ý nghĩ này, từ tính cách và vẻ ngoài thì hai người rất khác nhau.
Thêm một hiệu ứng siêu to bự của vị diện thế giới ảo là giọng nói ai cũng giống ai nên căn bản cô ta không tin Hoàng My là người hôm trước.
- Lên phòng giáo vụ nhận lương rồi nghỉ việc đi.
Hoàng My nói một câu rồi quay đi.
Trưởng phòng hoàn hồn, nghe câu nói của cô thì không kiêng nể nữa mà hét lên:
- Chú của tôi là giám đốc.
Cô cũng chỉ là một thư ký quèn thôi!!
Hoàng My hơi khựng lại, cô cực kì ghét loại người khinh thường người khác ra mặt.
Nếu âm thầm ghét bỏ thì không nói, nhưng một khi đã nói ra những lời khinh bỉ như vậy thì chứng tỏ đã không nhịn được sự thiểu năng rồi.
Các nhân viên khác có chút bất ngờ, ánh mắt có chút rụt lại, chú tâm quan sát gương mặt Hoàng My.
Cô vẫn một gương mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt đã đỏ ngàu một màu máu từ lúc nào.
- Một thư ký quèn nhờ vào gương mặt mới lên được như hôm nay, cô có quyền gì đuổi tôi!
Liên Tâm Tâm hơi nhíu mày nhìn bà chị trưởng phòng rồi nhìn Hoàng My.
Cô ta cũng tò mò một người nghiêm túc như cô sẽ xử lý khi bị sỉ nhục như thế nào!?
Hoàng My quay người trở lại, nhìn thẳng vào mắt bà chị trưởng phòng làm cô ta có chút sợ hãi.
Khác với viễn cảnh cô nghĩ là mình sẽ đạp thẳng chân và ném thẳng cái kính vào mặt bà trưởng phòng không biết điều này.
Hoàng My đã giữ được sự bình tĩnh trong trường hợp này.
- Tôi có quyền không?!
Tiếng nói trầm thấp đầy uy lực vang lên.
Nhân viên mau chóng bật chế độ hóng hớt nhưng không quên cúi người chào sếp.
Hoàng My chỉnh lại gọng kính rồi nhìn về phía Cao Thiên đang bước đến.
- Boss!
Tất cả các nhân viên đều chào Cao Thiên, ngoại trừ Liên Tâm Tâm không biết.
Trưởng phòng ấp úng cúi đầu, thầm trách mình quên mất mối quan hệ của Hoàng My với Boss.
- Nói!
Cao Thiên gằn một tiếng làm bà chị trưởng phòng giật mình.
Cô ta cúi đầu, gương mặt sợ hãi thấy rõ.
Liên Tâm Tâm nhướng mày, đánh giá người được gọi là Boss này từ trên xuống dưới.
- Xuống phòng giáo vụ, nhận lương rồi cút!
Ánh mắt Cao Thiên âm trầm, toả hàn khí xung quanh khiến cho phòng làm việc của bộ phận Marketing lạnh đến run người.
Trưởng phòng chạy một mạch ra ngoài, không dám nhìn lại.
Trước khi ra khỏi căn phòng thì cô ta còn tiện đụng vào Hoàng My, lực va đập cực kì mạnh, cảm xúc xen lẫn giữa sự sợ hãi và căm ghét đã khiến cho bà chị trưởng phòng có một sức mạnh kinh người có thể đẩy ngã cô.
Chiếc kính của cô rơi xuống đất, Hoàng My vốn dĩ đang đi giày cao gót, bị va phải thì chỉ có chờ ngã.
Bỗng một đôi tay giữ lấy vai cô, Hoàng My cũng tránh khỏi số phận bị ngã một cách nhục nhã.
- Cậu có sao không!?
- Không sao.
Đường An nhìn một cảnh tình tứ trước mắt, nhoẻn miệng cười.
Hoàng My đứng vững lại, lắc đầu rồi nhặt chiếc kính dưới đất lên.
Chiếc kính giờ cũng đã gãy nát vì bà chị trưởng phòng vừa làm rơi kính, vừa đạp lên kính người ta.
Cô nhìn chiếc kính nát rồi vứt vào thùng rác gần đó.
Lâm Tiêu Tiêu nhíu mày, thao tác này khiến cô ta nhớ đến một người, nhưng lúc đó người đó đeo khẩu trang nên cô ta không thấy rõ mặt.
- Tôi đưa cậu đi mua kính mới!
Cao Thiên đặt tay lên đầu Hoàng My, cô hơi ngạc nhiên một chút.
Cái hành động này, không phải