#Cap riêng: Mẹ à, con gái đáng giá!
Hoàng My và Lôi Y bị hai người mẹ quay như chong chóng, bắt thay bộ này đến bộ kia, làm đủ các tư thế.
Mặc dù mệt nhưng mà khá vui.
Cuối cùng, chụp được đến gần như là hàng trăm bức ảnh thì mới ôm đống ảnh về nhà.
Người chụp ảnh còn xin mấy tấm để quảng bá tiệm nữa.
Ai bảo hai cô cậu bé này vừa đẹp vừa ăn ảnh như vậy chứ!
*Hồi ức về giấc mơ ngày đó*(Có yếu tố thêm bớt)
Hôm nay, Hoàng Thư lại tạo kiểu tóc mới cho Hoàng My, chính là kiểu bím hai bên huyền thoại.
Xin hãy đọc truyện tại # t rumtruyen.
oгg #
Lôi Y nhìn Hoàng My thầm cười cả ngày.
Cô cũng không muốn nói bất cứ chuyện gì về vấn đề này.
Dù gì hình tượng này cũng đáng yêu.
Vì hình tượng đáng yêu này mà ngày hôm đó, biết bao nhiêu anh chị đòi chụp hình chung với Hoàng My.
Cô đột nhiên trở thành một bức tượng đúng nghĩa.
Chiều về, Hoàng My lại nắm tay Lôi Y đi về như thường ngày.
Vừa ra đến cổng trường thì đã thấy chiếc xe quen thuộc ngày nào.
Cửa chiếc siêu xe mở ra, chiếc giày cao gót long lanh, lấp lánh đặt lên nền đất.
Mọi người xung quanh đều bị một cảnh này làm cho choáng ngợp.
- Tiểu My, hôm nay đi học có vui không?
- Lôi Y, hôm nay con có bắt nạt Tiểu My của mẹ không!?
Hoàng Thư bước xuống xe, xoa đầu Hoàng My bé nhỏ.
Vũ Tuyền cũng bước xuống từ phía ghế lái, tiến đến cốc đầu thằng con trai của mình.
Hình ảnh mâu thuẫn này đột nhiên lại có chút đáng yêu.
Hoàng My cười tươi tắn, khẽ chào rồi trả lời câu hỏi của mẹ mình.
- Con chào mẹ, chào cô Tuyền! Hôm nay đi học vui lắm ạ!
Vũ Tuyền nhìn Hoàng My đáng yêu như vậy thì chỉ muốn nhéo má cô một cái.
Nhưng vẫn không quên liếc xéo thằng con quý tử, con gái người ta ngoan ngoãn đã chào rồi, con trai còn chưa mở miệng!?
- Mẹ, cô Thư.
Lôi Y nói ngắn gọn cùng với hành động cúi đầu coi như chào hỏi.
Bỗng nhiên có một cô bé vui vẻ chạy đến chỗ Hoàng My.
- Cháu chào hai cô! My My, cậu chưa về sao?
- Tớ chuẩn bị về.
Vũ Tuyền và Hoàng Thư gật đầu coi như chấp nhận lời chào.
Hoàng My cười nhẹ, nói cho có lệ.
Cô bé này là Tuệ Dung, em gái của Tuệ Trúc, bằng tuổi nguyên chủ Hoàng My, sau này cũng cùng nguyên chủ bày mưu tính kế hãm hại Khả Quỳnh.
Mặc dù chào Hoàng My và hai người mẹ nhưng ánh mắt của Tuệ Dung vẫn như có như không dán lên người Lôi Y.
Hoàng My trong lòng thầm cảm thán nam nữ chủ.
Có thể khiến cho tình chị em nhà Tuệ tương tàn, tình bạn thanh mai với tiểu thư nhà Minh rạn nứt, tình bằng hữu của nhà Minh và nhà Lôi trôi theo mây khói.
Hoàng My có lẽ theo cơ duyên nguyên chủ mà vẫn quen được với Tuệ Dung.
Nhưng cô cũng không có thân thiết với cô ta.
Đối với Hoàng My thì chuyện thân thiết với tình địch là bất khả thi.
- Chúng ta mau về nhà thôi.
Xe đạp thì cứ để ở trường giữ là được.
Hai người mẹ lên xe, gọi hai đứa trẻ cùng lên.
Lôi Y đứng đối diện Hoàng My và Tuệ Dung, nhếch miệng tạo lên một nụ cười chuẩn nét đẹp trai Trung.
Hoàng My (Tác giả trong mơ) trong lòng kiểu:
Cười cái gì mà cười, có gì vui mà cười.
Nhìn cái gì, móc mắt giờ chứ nhìn!
Lôi Y xoè tay ra, vì góc đứng của anh là đằng trước, xoè tay ra sau thì hơi chĩa về phía Tuệ Dung.
Cô ta mơ mộng hão huyền định đặt tay lên thì Hoàng My đã đặt lên trước.
Lôi Y liếc bàn tay giơ được nửa chừng của Tuệ Dung rồi tiếp tục cười với Hoàng My, cùng cô lên chiếc siêu xe.
Tuệ Dung tuy ngượng nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ đứng đó nhìn theo bóng xe rời đi.
*Kết thúc*
____________________
4 năm trôi qua, nói ngắn không ngắn, mà dài cũng không dài.
Hoàng My đã 14 tuổi, Lôi Y cũng đã tròn 18.
Dù vậy nhưng hai người vẫn chung lớp chung trường và rất thắm thiết.
Hệ thống cũng lâu lâu sẽ gửi cho cô một cái nhiệm vụ phụ tuyến xàm xàm.
Hoàng My vẫn thực hiện như bình thường, không có gì đặc biệt xảy ra.
Việc hai người không phải anh em ruột mà là thanh mai trúc mã cũng bị đồn ra ngoài từ lâu.
Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn, có nhiều người còn đồn là