#Cap riêng: Mẹ à, con gái đáng giá!
Hôm nay trời đổ mưa lớn lắm, từng giọt nặng trĩu rơi xuống đất như những tảng đá rơi xuống mặt hồ, đè vào lòng người đang đi dọc vỉa hè trên con đường về nhà.
Lôi Y không quản việc mình dầm mưa như thế nào.
Bộ dạng ướt đẫm nước mưa bây giờ của anh thật khác so với sự lạnh lùng đến khó tả thường ngày.
Giọt mưa rơi...rơi xuống, rơi xuống nền đất giá lạnh.
Liệu con chim sắt đưa người đi xa sẽ đáp đất an toàn chứ?
Lôi Y trở về nhà, căn biệt thự nay trống vắng quá...
Người hầu và quản gia thấy Lôi Y một bộ dạng nhếch nhác như vậy mà không khỏi kinh hãi.
Còn đâu thiếu gia cao ngạo, lạnh lùng thường ngày của họ.
Bác Lâm quản gia cũng có chút đau lòng nhìn Thiếu gia nhà mình.
Cha mẹ đã đi mất, người cuối cùng coi như người thân cũng rời đi, không đau lòng được sao?
Lôi Y không để tâm đến ánh mắt người hầu, đôi mắt anh vô hồn nhìn gót giày của mình.
Đôi chân nặng trĩu cũng tự bước lên phòng mình.
Anh thật sự yêu cô nhóc đó rồi sao?
Hoàng My ngồi cạnh cửa sổ máy bay, ngón tay không ngừng gõ vào đùi thể hiện sự chán nản.
Cô là người như thế nào cô cũng chẳng rõ.
Cô cũng cảm thấy nhớ ai đó rồi...
Bốn năm không ngắn, chẳng dài cứ thế lặng lẽ qua đi.
Hoàng My cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ non nớt nữa, mà đã trở thành một quý cô.
Lôi Y cũng dần tự mình ổn định vị trí Lôi Tổng, đưa Lôi Thị càng ngày càng phát triển rộng.
Hoàng My cũng lâu lâu sẽ nói về vài sự kiện ở bên này cho Lôi Y nghe.
Cảm giác yêu xa như vậy cũng không tệ đi...
- "Mạch chuyện chính đã qua bao lâu rồi?"
- [ Một tuần ]
Nghe câu trả lời của hệ thống, Hoàng My nở một nụ cười kì lạ rồi hạ tách trà xuống, nhấc điện thoại lên, bấm vào một dãy số.
- Cho tôi một vé máy bay...
Một đêm giá lạnh, Lôi Y ngồi tựa vào chiếc ghế cạnh bàn làm việc ở thư phòng, thưởng thức tách cà phê và ánh trăng rọi vào căn phòng qua cửa sổ.
Tiếng điện thoại vang lên như đánh thức cả không gian.
Lôi Y chậm rãi vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại, vừa nhìn thấy ai gọi thì liền mau chóng bắt máy.
- | Lôi Y ca ca, anh có khoẻ không? |
Giọng nói khe khẽ như tiếng chuông bạc vang lên, cũng khiến cho tâm trạng u sầu trong đêm tối của Lôi Y hoà hoãn lại.
- Khoẻ...Em chưa ngủ sao?
Ngón tay anh gõ gõ vào chiếc điện thoại, tạo nên âm thanh nhỏ kì lạ.
Sau đó là một tiếng cười trào phúng của Hoàng My.
- Em về nước rồi!
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi nhưng đã khiến tâm tình Lôi Y vốn yên bình đã nhảy lên như cào cào.
Anh bật dậy khỏi ghế rồi ra khỏi thư phòng.
- Em đang ở đâu!?
Hoàng My nghe giọng gấp gáp của Lôi Y thì cũng chỉ cười, gửi toạ độ rồi tắt máy.
Đứng đợi ai đó đến đón mình.
Chỉ một lát sau, một chiếc siêu xe đã nhanh chóng dừng lại trước mắt cô gái nhỏ.
Cửa kính bên ghế lái phụ mau chóng được hạ xuống.
Lôi Y và Hoàng My nhìn nhau không chớp mắt.
- Mừng em đã về...
Đêm đó, con đường vắng lặng dường như dài hơn.
Chiếc xe đi trên đường với tốc độ vừa phải, rất nhanh liền dừng lại trước cổng của hai căn biệt thự.
- Em ở nhà anh đi, dù gì bây giờ bác quản gia cũng đang ngủ.
- Được...
Lôi Y hơi nghiêng đầu về phía Hoàng My.
Cô rũ mi mắt rồi gật đầu cười nhẹ.
Anh xuống xe, nhẹ nhàng mở cổng rồi lái chiếc xe trở lại gara.
Hai người vào nhà (Đã đóng cổng), căn nhà không mở đèn nên tối đen như mực.
Lôi Y nắm lấy tay Hoàng My rồi từng bước lên phòng của mình.
Căn phòng được mở đèn sáng lên, Hoàng My chưa kịp thắc mắc thì Lôi Y như hiểu cô muốn hỏi gì mà trả lời luôn.
- Phòng cũ của em chưa dọn dẹp, em ngủ ở phòng anh.
Anh sẽ đến thư phòng ngủ!
Thế nào là chưa dọn dẹp? Vì để chờ đợi Hoàng My, suốt bốn năm qua, ngày nào căn phòng hồng loẹt đó cũng được dọn dẹp, sạch sẽ đến tinh tươm.
- Lôi Y ca ca, em nhớ rằng thư phòng không có giường...
Lôi Y vừa định rời đi thì Hoàng My đã níu lại.
Cô ít nhiều cũng có vài lần vào thư phòng, trong đó chỉ có mấy kệ sách cùng với chiếc bàn làm việc.
Sao mà ngủ được ở đó chứ?
- Anh vẫn