#Cap riêng: Bổn công...tử không chạy nữa!
Lúc này, Nhan Ly cũng đang đứng sau bức tường, lo lắng cho cô bạn của mình.
Lúc thấy Hoàng My bước nhanh lên lầu thì cô ta đã bám theo, mặc dù biết là mình sai nhưng nguyện vì bạn mà hi sinh.
- Đại Sứ xảy ra chuyện là ngoài ý muốn.
Chúng ta không có nghĩa vụ can thiệp.
Hoàng My nheo mắt cười, gương mặt lạnh nhạt như thể chuyện sống chết của người khác hoàn hoàn không liên quan đến mình.
Thượng Luật gật gù, tán thành ý kiến.
Hoàng My và "Thượng Luật" chính là ngại phiền phức.
Hai người một khi đã muốn cái gì thì phải có, còn không cần thì vứt.
Không muốn rước phiền phức vào người.
- Còn Giang tiểu thư...
Hoàng My quay sang nhìn Giang Lộ, cô ta run người.
Đúng lúc này thì một người quân nhân đã phát hiện ra Nhan Ly, nói có hơi lớn tiếng cho cả đám người trong phòng nghe luôn.
- Cô gái! Sao cô lại ở trước cửa văn phòng vậy?
Mọi người đều tập trung chú ý đến sau cánh cửa.
Nhan Ly biết là mình không giấu được nữa nên đành bước ra.
- Hôm nay...có rất nhiều vị khách không mời mà đến nhỉ?
Mấy ngày sau, Hoàng My đứng nhìn người dân đang ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường bệnh thì gương mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Ai thông báo là người dân náo loạn bệnh viện vậy chứ! Khi cô đến thì ai cũng ngủ rất ngon và rất biết nghe lời mà.
Tiếng tháo vỏ đạn vang lên, cô quay đầu ra sau thì thấy một người quân nhân đang thay đạn cho khẩu súng của mình.
Cô liếc mắt, người đó cũng tự hiểu mà nhẹ nhàng hơn.
Mồ hôi đám người ở phòng bệnh chảy càng nhiều.
Hoàng My liền tung tăng đi gọi bác sĩ, nghe nói mồ hôi chảy khi bị bệnh là rất tốt.
Từ khi có quân đội ở bệnh viện là bệnh viện yên bình hơn hẳn.
Khu dịch bệnh cách ly với bên ngoài.
Những người đi bệnh viện khám thì mồ hôi chảy ròng ròng, rất tốt cho sức khoẻ.
Hoàng My cũng có xem lại camera bệnh viện của mấy ngày trước khi có quân đội.
Một chữ thôi...
Thảm!
Người dân la hét, bật cả 999 đoá hồng trong phòng bệnh.
Bác sĩ nói thì không nghe, than vãn đủ điều.
Cản trở đường đi vì muốn về nhà.
Quá Thảm!
Thượng Luật thì đang ở khu dịch bệnh canh chừng con sông và cách ly người bệnh ở trạm xá nên hai người không gặp nhau được.
Nhan Ly và Giang Lộ thì là nữ quân nhân thực tập, còn đang bị cấm túc vì trốn tập luyện nên không được đi.
Nhìn mặt mỏng và hiền khô như thế thì dân chúng có mà chửi cho chứ làm gì được.
- Luật Luật! Tôi buồn ngủ, tôi muốn ăn sáng!
Hoàng My nói qua bộ đàm với Thượng Luật, nói một câu chẳng liên quan đến nhau tí nào.
Không ngờ là anh ta đang ở trước dân chúng, cái giọng ngả ngớn đó phát ra từ bộ đàm lại đặc biệt mê người.
- | Tập trung làm việc.
Lát nữa tôi đưa cậu đi ăn! |
- Thế nhá!
Hoàng My tắt bộ đàm, mong chờ cho đến trưa nay.
Trong khi đang chán muốn chết thì chợt thấy "bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây".
Ôi con hàng nữ chủ, sao ngươi lại ở đây!?
Nhan Ly đeo khẩu trang, mà Hoàng My có mù đâu mà không biết.
Bộ đeo khẩu trang là khó nhận ra lắm à?
Cô đi theo hóng hớt.
Các quân nhân thấy nguyên soái của mình rời vị trí cũng không có dám nói gì.
Người ta là nguyên soái mà, muốn đi đâu thì cần gì báo cho bọn họ, bọn họ canh thì vẫn phải canh thôi.
Nhan Ly đi đến một phòng bệnh.
Hoàng My đang hóng hớt thì chợt bị vỗ vai, làm cô giật hết cả mình, suýt thì