#Cap riêng: Làm người mù thật khổ!
Nhưng tôi không thể ở bên em...
Từ Dật không nói câu sau, vì chính anh còn tự cảm thấy đau lòng.
Hoàng My im lặng nhìn Từ Dật.
Anh quên mất rồi à...?
Tôi đã nhìn lại được rồi...
Tôi có thể nhìn rõ được tất cả mọi thứ rồi...
Và đang nhìn rất rõ biểu cảm gương mặt của anh ngay lúc này...
Nói lời đường mật nhưng gương mặt lại thê lương như vậy...
Có chuyện gì đau lòng sao...
- Anh...đang có chuyện khó nói?
Chỉ đặt một câu nghi vấn, Hoàng My đã chọc phải tim đen của Từ Dật.
Anh lắc đầu, chối bỏ câu nghi vấn đó của cô.
Nhưng cũng chỉ khiến sự nghi vấn tăng cao.
Hoàng My không hỏi nữa, quyết định quan sát lại căn phòng một lần.
Đúng là tận mắt chứng kiến vẫn có cảm giác hay ho hơn là qua tưởng tượng.
Tầm mắt cô chợt dừng lại ở một tập tài liệu dày cộm trong tủ sách.
Hoàng My vừa định leo xuống giường để lấy nó thì Từ Dật đã nhanh chóng ngăn lại.
Cô đành phải nhờ vả người bác sĩ mẫu mực này.
- Tôi muốn lấy tập tài liệu đó!
- Để tôi lấy giúp em...
Đặt tập tài liệu lên tay Hoàng My, Từ Dật lộ ra vẻ miễn cưỡng, không mong muốn.
Cô thu hết biểu cảm của anh vào mắt, gương mặt không đổi sắc mà lật tập tài liệu ra.
Trong tập tài liệu là 7749 tội ác của ông Minh, còn có hồ sơ của nạn nhân, hồ sơ đồng phạm, hồ sơ người qua đường.
Có cả chi tiết về cái việc là lý do khiến nguyên chủ tự tử.
Ghi đến cả thời gian chi tiết từng phút từng giây ông Minh hành động, giờ nào đi ngủ, giờ nào ăn cơm, giờ nào đi làm, đều có trong này hết.
Thiếu điều là đếm luôn bước chân của người ta rồi.
Chợt một cái tên đập vào mắt của Hoàng My.
Cô ngửa đầu lên nhìn Từ Dật, anh lại né tránh ánh mắt của cô mà quay mặt đi.
Từ Dật...
Đứa trẻ bị đưa vào trại mồ côi, cha mẹ chết vì dịch bệnh?
Ông Minh lại là người chế tạo ra dịch bệnh?
Hoàng My không biểu lộ vẻ mặt gì, nhưng cũng chẳng còn nhã hứng đọc tiếp nữa, cô đặt tập tài liệu lên tủ đầu giường, đôi mắt nhìn Từ Dật như chưa từng được nhìn.
- Nhìn tôi!
Hoàng My áp tay vào hai má của Từ Dật, quay đầu anh đối diện mặt mình, như bắt anh phải nhìn bằng được cái bản mặt hoa ghen liễu hờn của mình.
Tôi đẹp như thế này! Anh không nhìn mà đi nhìn cái tủ làm gì!?
Không lẽ sắc đẹp của bổn công chúa không bằng một cái tủ vô tri vô giác kia sao!??
Từ Dật thê nô không cãi được thì đành phải nghe lời, đối mặt với cô, nhìn thẳng vào mắt Hoàng My.
Không nhìn thì thôi, chứ càng nhìn càng bị mê hoặc, như bị cuốn sâu vào đôi mắt xinh đẹp đó.
Đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn mà.
Hãy tìm đọc trang chính ở * TRÙMTRUYỆN.
me *
Đôi mắt của phái nữ chính là cuốn hút như vậy đó!
- Tôi không biết anh đã trải qua những gì, cũng không biết cha tôi đã từng làm gì, càng không biết cảm giác trong lòng anh bây giờ ra sao.
Nhưng tôi biết