#Cap riêng: Nam chủ giả tạo bằng bổn công chúa sao!?
Vào một buổi sáng tinh mơ nọ, khi ánh sáng cửa sổ xuyên qua tấm rèm cửa chiếu đến, như muốn đánh thức những người đang say ngủ, thức dậy để bắt đầu một ngày mới.
Dù vậy, nhưng ở trong căn phòng nào đó ở khu chung cư nào đó vẫn chưa ai tỉnh giấc sau cơn mơ.
"Reng reng reng, reng, reng reng reng..."
Tiếng chuông báo thức điện thoại reo lên, náo động cả một không gian yên tĩnh.
Nguyên Vĩ mệt mỏi, nhăn mày mở mắt, vừa định ngồi dậy thì chiếc khăn tay đã khô trên trán anh cũng thuận đà rơi xuống.
Chưa kịp nhìn cái khăn, Nguyên Vĩ đã bị cô gái ngồi ngủ yên lặng ở sofa đơn bên kia thu hút sự chú ý.
Hoàng My?
Cô ta ra sofa ngồi làm gì!?
Lại nhìn về cái khăn vừa rơi xuống đất và cái thau nước nhỏ đã nguội lạnh bên cạnh, Nguyên Vĩ còn tưởng ai ném khăn vào mặt mình.
Hay đúng hơn là anh đang nghĩ là Hoàng My đắp khăn lên mặt chuẩn bị an táng mình rồi, có khi thau nước ở đây là để dội vào mặt anh ta cũng nên.
Nguyên Vĩ: "..." Quả nhiên con người này không có ý tốt!
Nếu Hoàng My mà biết lúc này Nguyên Vĩ đang nghĩ gì về mình thì chắc chắn sẽ bật dậy rồi dùng hết sức bình sinh chỉ để lao tới bóp cổ anh ta chết ngay tức khắc.
Hoàng My: "..."
Bổn công chúa hao tâm tổn sức chăm sóc anh ta tận tình chu đáo, anh ta lại nghĩ xấu cho ta như vậy.
Vậy thì anh ta thà đi chết đi cho đỡ tốn diện tích đất!
Nhưng đó là khi cô biết chuyện.
Còn hiện tại, Hoàng My vẫn đang ngủ quên trời, quên đất, quên everything!
Đời này không có chữ "nếu" đâu...
Cô ngủ bằng cái tướng rõ kì cục, nửa nằm nửa ngồi, lại vô cùng xiêu vẹo, uốn éo trên ghế sofa đơn.
Nguyên Vĩ cũng bị thắc mắc làm sao Hoàng My có thể ngủ bằng cái dáng mà dù có được dùng để ngồi cũng không thoải mái như vậy.
Có lẽ ánh mắt soi mói của Nguyên Vĩ mới khiến cho Hoàng My không thoải mái, rất nhanh sau đó thì cô đã mơ màng mở mắt.
Nhìn gương mặt phóng đại của Ca Thần nào đó, Hoàng My ngẩn người một lúc rồi mới giật mình mà tỉnh táo trở lại.
Nguyên Vĩ cũng bị cái giật mình của cô làm buồn cười, anh cố nín cười rồi ngồi xuống sofa đối diện, hỏi một câu:
- Cô làm gì ngoài này vậy?
Nguyên Vĩ nắm chặt chiếc khăn tay thêu hai chữ "Hoàng My", giấu đi, định rằng nó sẽ là bằng chứng tố giác cô muốn ám sát mình, hoặc cô muốn quyến rũ mình hay những lý do nào đại loại như vậy.
- Nửa đêm qua anh bị sốt, tôi tốt bụng chăm sóc anh tận tình như vậy.
Làm kiểu thái độ gì đấy!?
Hoàng My dù đang ngơ ngác nhưng vẫn giương bản mặt mỹ lệ đầy vẻ khiêu khích của mình trước mặt Nguyên Vĩ.
Chỉ thấy anh ta ngơ đi một lúc rồi nhìn sang thau nước đã nguội lạnh kia, cô cũng theo đó mà nhìn thau nước.
Vừa nhìn thì Hoàng My cũng vừa nhớ ra điều quan trọng.
- Đã sáng rồi? Anh đã đỡ sốt hơn chưa?
Hoàng My bấm bấm điện thoại, mắt không quên liếc nhìn xem thử thần sắc