Tang Tang An thấy không cậy được miệng Hoàng My, lại vừa nhìn thấy Hạnh Uyển đang dịu dàng tiếp khách.
Lập tức muốn lôi cô ta vào cuộc:
- Chị Uyển, chị My ở đây này!
Hạnh Uyển lịch sự chào vị khách kia, liếc mắt về phía tiếng gọi.
Chân đi cao gót phát ra tiếng lạch cạch vô cùng khó nghe mà bước đến.
Hoàng My cầm lấy ly rượu gần đó, nhìn chất lỏng sóng sánh đỏ như máu trong ly.
Nghĩ ngợi một lúc rồi đặt xuống.
- Thật sự về rồi?
Hạnh Uyển nhướng mày, nét mặt nhạt nhẽo nhìn Hoàng My từ trên xuống dưới.
Càng nhìn càng thấy Hoàng My ngứa mắt.
Vốn tưởng chỉ là đùa cợt, bữa tiệc mừng này là chỉ dùng để công bố chuyện tranh đấu ngôi vị.
Hạnh Uyển cô ta không nghĩ rằng Hoàng My thật sự về rồi!?
Vốn tưởng đã chết ở xó nào rồi!
Hoàng Hà đứng kế bên cũng bị khó chịu giùm, lên tiếng thay Hoàng My:
- Không thấy hay sao còn hỏi!
Hạnh Uyển nhíu mày, đưa tay toan tát Hoàng Hà hỗn láo.
Chợt nhớ ra đang ở giữa đám đông, liền đổi hành động đánh người trở thành vuốt tóc của bản thân.
- Mấy ngày này nghe nói là đi chơi cái trò xuyên không gian gì đó.
Đến chuyện nhà cũng không thèm quản, còn về làm gì chứ!?
Hoàng My nheo mắt nhìn cô ta, khiến cô ta có chút chột dạ.
Chó đã đòi leo lên đầu chủ rồi?
Hoàng My vốn có vai vế trong gia đình cao hơn Hạnh Uyển rất nhiều, một câu nói là có thể khiến cô ta bị trục xuất ngay lập tức mà không cần thông qua quyết định của hoàng đế hoặc bất kì cá nhân hay tổ chức nào.
Hạnh Uyển ngu muội khi cô ta vẫn coi tuổi tác quyết định tất cả.
Cô ta nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn giá trị lợi dụng đi!
- Từ khi nào mà Thập Nhị điện hạ đã có thể lên mặt với Nhị điện hạ rồi?
Một cậu thanh niên cao ráo với ánh mắt lặng lẽ như mặt nước yên bình cùng ly rượu đỏ trên tay bước đến.
Miệng còn câu lên nụ cười dài thể hiện sự hứng thú.
Hoàng My nhướng mày, cũng nở nụ cười, cầm lấy ly rượu mình vừa đặt xuống.
Hai người cụng ly, nhưng chẳng ai uống cả.
- Anh Đức, anh làm gì ở đây vậy?
Tang Tang An khó chịu cực kì nhưng cố kìm nén.
Cô ta không nghĩ rằng tên này lại bước ra bảo vệ cho Hoàng My.
Chết tiệt!
- Ý của An là...anh không được xuất hiện ở bữa tiệc này? Anh cũng không được phá kế hoạch làm xấu mặt Hoàng My của em? Anh vốn dĩ cũng không được tồn tại?
- E...em không...c...có ý đ...đó...!
Tang Tang An tái mặt, lắp bắp phủ nhận.
Hạnh Uyển thấy Tang An thất thế, thầm mắng một câu vô dụng rồi nở nụ cười giả trân.
- Hoàng Đức, chúng ta đang nói chuyện chị em với nhau.
Một người đàn ông xen vào cũng không tốt đâu!
- Xem tôi là con nít lên 3 à?
Ánh mắt của Hoàng Đức âm trầm, Hạnh Uyển không tự chủ được mà có chút sợ sệt.
- Cô thật sự nghĩ thêm số 1 đằng trước là hơn người ta 10 đơn vị sao!?
4 cô gái: "..."
Đúng là dân chuyên Toán!
Đúng lúc này thì vị hoàng cữu của Hoàng My cũng đã xuất hiện, vẫn màu mè như trong "giấc mơ" của cô.
Đám ồn ào này cũng phải giải tán, Tang Tang An trong lòng bực tức vì chưa làm xấu mặt được Hoàng My, nhưng cũng bị các liếc mắt cảnh cáo của Hạnh Uyển doạ sợ mà lủi thủi về chỗ ngồi.
Hoàng My nhìn vị trí thứ 3 mình đã từng ngồi giờ đã có người khác yên vị, có chút khó chịu, chậm rãi nhấc váy đến vị trí thứ 2, ngay giữa Yên Hoàng Hưng và Minh Hoàng Long đang thoải mái bấm điện thoại.
- Chào chưa!?
Yên Hoàng Hưng thường cậy lớn tuổi mà trêu Hoàng My.
Cô híp mắt, doạ anh ta một trận, Hoàng Hưng liền im lặng mà nhắn tin với người yêu.
Dù Hoàng Hưng bằng tuổi Hoàng Long, lớn hơn Hoàng My nhiều nhưng cũng phải tôn kính gọi cô một tiếng "chị".
Bởi vì theo vai vế là cô lớn hơn anh ta.
Hoàng Hà và Hoàng Đức cũng đã quay về chỗ.
Hoàng Hà yên lặng đến vị trí thứ 9 của mình.
Tại sao lại là thứ 9? Đơn giản là vì vai vế của cô ấy xếp thứ 9 giữa 14 anh chị em.
- Hôm nay mừng Hoàng Nhị đã quay trở về, hoàng cung ta tổ chức tiệc ăn mừng.
Các vị khách ở đại sảnh vỗ tay nồng nhiệt.
Hoàng My vẫn