#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
- Không cần cô quan tâm.
Diên Thế Trường buông lỏng tay của cô ra, quay người về phía khác.
Hoàng My nhìn tấm lưng rộng của anh ta, gương mặt lộ ra vẻ suy ngẫm.
Cảm giác ở trên mặt anh ta...lại vô cùng giống Từ Dật...!
Nhưng rõ ràng là hai gương mặt khác nhau...!
- [ Mong tiểu thư vui lòng không hồi tưởng quá khứ ]
Hoàng My giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của hệ thống quân.
Cô nghiêng đầu, nhìn về phía khoảng không trống rỗng, môi hơi cong lên một nụ cười nhẹ.
Diên Thế Trường ngồi gần nên cũng bị cái giật mình của cô đánh động đến, âm thầm cho Hoàng My ánh mắt nhìn người ngoài hành lang, anh quả thật không thể biết được rằng mình đã bị cô gái kia tính đến 7749 kế rồi.
- Này chồng yêu, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút không? Dù sao hôm nay nhìn anh cũng rất rảnh rỗi.
- Nhìn tôi giống rảnh rỗi sao?
Diên Thế Trường nghiêng gương mặt đẹp của mình về phía Hoàng My, cô mỉm cười thay cho sự quê độ của mình.
Nụ cười đó khiến cho bao nhiêu lời chất vấn mà anh dành cho sự phiền phức của cô cũng tan sạch.
Thay vào đó là một sự nhẹ nhàng, ôn tồn đến từ vị trí thâm tâm của Thế Trường:
- Đi thay đồ đi.
Hoàng My không nói gì nữa mà lon ton chạy tọt lên lầu, hoàn toàn không quan tâm đến thế sự quanh mình.
Bây giờ cô chỉ muốn đi chơi thôi, ngày nào cũng ở trong chiếc lồng biệt phủ Diên gia này đi đi lại lại, cô cũng đã chán ngấy rồi.
- Bác thông báo Kiên Trung chuẩn bị xe giúp cháu.
Diên Thế Trường nói với bác quản gia, xoa xoa thái dương, hơi nhếch môi cười, tay gập notebook lại rồi đứng dậy, đi lên phòng.
Một lát sau, Hoàng My bước ra khỏi phòng với một style trẻ trung.
Cô diện chiếc áo thun dài tay thoải mái cùng chiếc váy ngắn ngang đùi, chiếc giày thể thao sang trọng, mái tóc vàng óng được xoã tự nhiên.
Quả thật là chẳng ai có thể nghĩ được cô gái này đã cưới chồng rồi cả.
Hoàng My ngồi ở phòng khách đợi Diên Thế Trường, mong đợi một buổi đi chơi bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng vị "chồng yêu" của cô vừa bước xuống thì Hoàng My đã muốn tắt nụ cười.
- Ừm...chồng yêu à, anh định mặc vest...đi chơi?
Ngón tay Hoàng My lướt qua lướt lại trên mặt, biểu thị sự khó hiểu và dè chừng.
Diên Thế Trường cúi đầu, nhìn mình từ trên xuống, không thấy có chỗ nào kì lạ cả.
Lúc nào đi ra đường anh ta chẳng mặc vest, có gì sao?
Hoàng My lắc đầu ngán ngẩm, lập tức quay người Diên Thế Trường 180 độ về đối mặt với cầu thang, đẩy anh ta lên lầu.
Cô nhìn căn phòng đơn sơ, chủ đạo là trắng xám kia thì có phần suy nghĩ.
Nhưng cuối cùng vẫn là không quan tâm mà đi đến căn phòng đựng đồ.
Dù không có hệ thống tủ quần áo tự động sang chảnh như Hoàng My, nhưng người giàu như Diên Thế Trường cũng phải có phòng chứa quần áo thôi.
Nhìn những chiếc tủ đồ có cửa trong suốt chứa toàn là sơ mi, suit, vest,...kia, Hoàng My cảm thấy người đàn ông này đúng là điên rồi.
Cả đời chưa từng đi chơi sao? Hay là anh ta cũng mặc mấy thứ như này chỉ để đi dạo??
Diên Thế Trường để ý thái độ của cô có chút lạ nên cũng hiếu kì.
Lần đầu Hoàng My nhìn thấy tủ đồ của đàn ông nên ngại sao?
Hoàng My: "..." Ngại cái cù lôi!
Tác giả: "..." Đề nghị nhân vật chính có văn minh văn hoá!
Ngoài mấy tủ đồ công sở thì cũng ít nhiều có vài tủ đồ để đồ mặc ở nhà của Diên Thế Trường, đa phần là áo thun, cũng có áo dài tay, áo len và một số loại áo khác, quần thì nhiều là quần tây, quần âu mặc với vest và suit,...Không thì sẽ là quần lửng, quần short mặc ở nhà.
Không có lấy một chiếc quần jean, một đôi giày thể thao hay một chiếc mũ lưỡi trai nào.
Nhưng với mắt phối đồ của Hoàng My thì như vậy là quá đủ rồi, dù sao cô cũng có thể cho anh ta mượn một vài thứ.
Chỉ một lát sau là Diên Thế Trường đã bước ra khỏi phòng thay đồ với một diện mạo hoàn toàn khác.
Hoàng My thì lại vô cùng ưng ý.
Thế Trường diện chiếc áo