#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Lúc Hoàng My tỉnh dậy trong thân xác nguyên chủ thì cũng mới chỉ có 1 giờ đồng hồ trôi qua, dù gì thời gian ở trong thế giới thu nhỏ cũng bị kéo dài hơn so với thế giới ảo.
- Hai đứa đến rồi sao?
Yên Hoàng Thư mỉm cười dịu dàng chào đón Hoàng My và Diên Thế Trường, đương nhiên không thể thiếu Kiên Trung ở đằng sau xách quà cáp linh tinh.
Hôm nay Diên Thế Trường vẫn diện vest cùng quần tây sang trọng.
Nếu không rõ còn tưởng anh đang đi họp chính phủ rồi.
Kế bên là Hoàng My đang mặc váy ngắn ngang đầu gối, và đương nhiên sẽ có một chiếc quần đùi bên trong rồi.
Dù sao thì với cô, chuyện sợ khi "lộ những chỗ không cần thiết" là một chuyện rất xa xỉ.
Bởi vì cô không mặc những bộ đồ hở hang quá đáng, nếu có thì đương nhiên sẽ có giải pháp không bị phản cảm.
Cô không thích cảm giác "mát mẻ" gì đó đâu!
Về thăm cha mẹ ruột thì càng không thể mặc đồ mất thiện cảm được.
Sẽ nghe càu nhàu rất nhiều đấy!
Theo cốt truyện gốc thì chắc chắn sẽ chẳng có chuyện về nhà thăm cha mẹ đâu.
Đơn giản là vì ông bà Minh rất ghét Như Hạ, kể cả nguyên chủ của Hoàng My.
Hoàng My khoác tay Diên Thế Trường bước đến sofa rất thân mật, môi cong cong cười.
Minh Chiến Thành đang ngồi uống cà phê trên sofa đối diện, tỏ ra lạnh lùng khi con gái về.
Dù gì ước muốn ban đầu của ông ta cũng chỉ là lợi ích của Minh thị.
Hoàng My lấy một số túi đồ từ tay Kiên Trung đưa cho mẹ Minh, môi vẫn nở nụ cười công nghiệp:
- Con có mua quà cho cha mẹ, và cho cả...Như Hạ.
Nhắc đến cái tên này, không khí dường như đột ngột trùng xuống ít nhiều.
Nụ cười dịu dàng của Yên Hoàng Thư có chút cứng lại, bà cười xoà thành tiếng rồi nhận lấy túi đồ của Hoàng My đưa.
- Như Hạ con bé bận rồi, để mẹ cầm giúp nó.
Không khí trong nhà cũng không còn thoải mái nữa, thậm chí là ngượng ngùng và sượng sùng.
Chẳng giống như cảm giác của một cảnh tượng con cái đi xa trở về thăm cha mẹ gì cả.
Nhà người ta thì ấm áp chan hoà tình thương.
Còn nhà mình thì có cái nịt!
Hoàng My vô cùng từ tốn ngồi uống trà trong không khí ngột ngạt này.
Cô rất khát nước! Làm gì thì làm chứ không thể ngược đãi bản thân được.
- Ừm...hai đứa có thể ở đây một ngày không...? Chỉ một ngày thôi! Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành từ sáng sớm nên các con có thể nghỉ ngơi rồi về cũng được mà.
Nhìn thái độ không tự nhiên của Yên Hoàng Thư, Hoàng My tuyệt nhiên vô cùng nghi ngờ.
Không chỉ cô mà Diên Thế Trường và Kiên Trung cũng đều nghi ngờ bà ấy.
- Vâng.
Dù nghi ngờ nhưng vẫn phải đồng ý thôi!
Vì đến vào giờ gần trưa nên vừa hay có thể ăn trưa ở đây.
Không biết làm sao mà Yên Hoàng Thư lại ngỏ ý muốn Hoàng My vào bếp nấu ăn cùng mình.
- Hoàng My, con cùng mẹ vào bếp nấu ăn được chứ!?
- Con...!
- Không được đâu ạ.
Diên Thế Trường nắm lấy tay Hoàng My, kéo cô lại gần mình, trực tiếp từ chối lời đề nghị của mẹ Minh.
- Cô ấy không chạm được dao kéo, con...nghĩ...mẹ vẫn nên để người hầu làm giúp đi.
Diên Thế Trường không thoải mái với cách xưng hô này, lời nói có chút không được ổn định.
Yên Hoàng Thư ngơ ra một hồi rồi gật gật đầu, quay đi vào bếp.
- Được...được rồi.
Cha Minh nhìn chằm chằm vào bàn tay của con rể đang nắm tay con gái rượu của mình.
Không có phản ứng gì, chỉ đứng lên và đi lên lầu, có thể là muốn tiếp tục công việc của mình.
- Đừng nói là anh yêu tôi rồi đó nha!
Hoàng My mỉm cười trêu đùa.
Đối với lời đùa cợt này, Diên Thế Trường chỉ im lặng nhìn cô, có thể hình dung là nhìn "chằm chằm".
Hành động này khiến cho lời nói của Hoàng My dường như trở nên rất vô nghĩa.
- Được rồi.
Đừng nhìn như thế, tôi biết tôi đẹp mà!
Kiên Trung đứng một bên mà thấy cạn lời thay boss của mình.
Có bao giờ mà cô gái này nghiêm túc không!? Trước thì thấy Hoàng My là tiểu thư đài các kiêu căng ngạo mạn, tiếp xúc lâu mới biết đây là con