#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Hoàng My vừa nằm ườn xuống chiếc giường thân thương thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Mặc dù cảm thấy rất đinh tai nhức óc nhưng cô vẫn bấm nghe máy, ai bảo người gọi đến là "chồng yêu".
- | Hoàng My, tôi để tập tài liệu trong phòng sách.
Cần gấp trong 3 tiếng nữa, bây giờ tôi cần phải đi họp, cô có thể mang đến giúp tôi không!? |
- Nó ở đâu?
Hoàng My bật dậy khỏi giường, đẩy cửa bước ra ngoài, chân trần bước nhanh trên sàn nhà.
Diên Thế Trường hình như cũng đang bận rộn, tiếng đẩy cửa và giọng nói bên đấy tương đối vội vàng:
- Trong phòng sách, nó ở trên bàn, à không, nó ở trên kệ sách.
Là kệ sách thứ 2 bên trái từ cửa nhìn vào, ngăn thứ 3 từ dưới đếm lên, tập tài liệu thứ 9 từ trái sang phải!
Mặc dù có chút cảm thán về trí nhớ và cách miêu tả của Diên Thế Trường nhưng Hoàng My vẫn không quên việc chính, cô cẩn thận nhẩm lại nhiều lần rồi mở cửa phòng sách.
Một căn phòng được bao phủ toàn sách, nhiều loại sách cũ kĩ được lưu giữ ở đây.
Nhìn qua thì có thể thấy một vài quyển sách...cháy xém?
Tâm trạng Hoàng My có chút phức tạp, nghe tiếng gọi của Diên Thế Trường thì mới tỉnh lại, đi đến chỗ được miêu tả để tìm tài liệu.
Cô lấy tập tài liệu ở vị trí mà anh miêu tả, sau khi nói sơ qua về tập tài liệu để chắc chắn hơn thì Diên Thế Trường cũng tắt máy, bắt đầu cuộc họp.
- Đưa cháu đến công ty chính của Diên thị đi ạ.
Dù gì cũng là một tập đoàn lớn, chuyện nói ít hiểu nhiều về nó là một chuyện hết sức bình thường.
Cô cũng đâu biết công ty chính của Diên thị tên gì, ai bảo tác giả lười đặt tên chứ!
- Cô gái trẻ, cô cũng làm ở đó sao? Con gái tôi trùng hợp cũng làm ở đó.
Con bé nói khó lắm mới có thể vào được công ty lớn, cần phải học hỏi nhiều hơn.
Cô làm cùng công ty với con bé thì có thể chiếu cố nó thật tốt được không? Chuyến taxi này không cần trả tiền cũng được.
Bác tài xế là một người đàn ông lớn tuổi với gương mặt hiền lành, ánh mắt toát lên vẻ hiền hậu.
Khi nói về con gái thì có gì đó rất tự hào, dù không biết công ty đó ra sao.
Hơn nữa là không biết cô là người thế nào mà lại thẳng thắn nhờ vả như vậy...!
Hoàng My mỉm cười, đương nhiên cô hiểu tâm lý cha mẹ lo lắng khi con cái mới bỡ ngỡ bước ra đời.
Lúc cô muốn đi chơi dài hạn thì cha mẹ cũng lo như thế còn gì.
- Vậy bác có thể kể sơ cho cháu nghe về con gái bác được không?
Bác tài xế như được mùa, thao thao bất tuyệt về cô con gái họ Đăng tên Khuê, xinh đẹp tài giỏi ra sao với giọng điệu vô cùng tự hào.
Như chỉ hận không thể đem ra nói cho toàn thế giới biết rằng con gái mình là như thế.
Sau khi suýt đâm vào cột điện ven đường thì bác tài xế mới biết mình hơi thái quá.
Thầm đánh giá Hoàng My là một cô nàng xinh đẹp hiền hậu, hơn hẳn con gái của ông về mọi mặt, bất quá cũng chỉ được vậy, với ông thì con gái của mình vẫn là tốt nhất.
Hoàng My hiểu tâm lý người lớn, thấy bác tài xế nhìn chăm chăm mình qua gương chiếu hậu trên đầu là hiểu rồi.
Tay ôm tập tài liệu, ánh mắt Hoàng My xa xăm nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa kính, tâm trí thì đã biến đi đâu rồi.
Có lẽ bây giờ cô chỉ đang suy nghĩ đến quá khứ của Diên Thế Trường thôi...!
- Cô gái trẻ, cô có tâm sự gì sao?
Đột nhiên nhận được câu hỏi khó, Hoàng My có bất ngờ đôi chút, nhưng chỉ mỉm cười, bâng khuơ trả lời:
- Dạ đúng ạ, cháu đang suy nghĩ về một số điều thôi.
Bác tài xế thở dài một hơi rồi tập trung nhìn đường, bàn tay to lớn đặt trên vô lăng chậm chạp xoay qua lại, nở nụ cười:
- Bọn trẻ thời nay nhiều phiền muộn thật, ai cũng bận tối mắt tối mũi.
Cô gái trẻ, không phải còn đang bận lòng về công việc chứ? Dù