#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Sau khi ăn xong thì Vương Lịch với Hoàng My bước ra phòng khách, hai cha con như thói quen mà ngồi trên sofa.
Anh lấy notebook ra lướt, còn cô thì mở tivi lên xem.
- Bé con, con tên Hoàng My phải không?
Hoàng My đang cạp mấy miếng táo ngon lành thì chợt Lan Hân bắt chuyện với cô.
Vương Lịch đang làm việc có chút để ý đến việc này, cũng có vẻ không vui lắm, không biết có phải do không muốn Lan Hân can thiệp vào chuyện nhà mình không.
- Con họ Vương, tên một chữ Nguyệt.
Dì vẫn nên gọi là Vương tiểu thư thì hơn.
Cách nói chuyện xa lạ như một người trưởng thành này khiến cho Lan Hân cảm giác như mình đang bị bắt bẻ.
Cô ta có chút thắc mắc, rõ ràng cô ta nghe boss của mình gọi tên Hoàng My 2 lần rồi mà?
Chẳng lẽ...mẹ của cô bé tên là Hoàng My?
Lan Hân hơi mím môi, nhìn sang boss của mình, lại nhìn cô bé dửng dưng kia.
Lúc này thì chợt Vương Lịch có một cuộc gọi điện thoại, anh ta đứng dậy rời đi, nên giờ chỉ còn mỗi hai tình địch đối mặt với nhau.
Lan Hân ngồi xuống sofa, đúng chỗ Vương Lịch vừa ngồi.
Bản tính chiếm hữu của Hoàng My nổi nên, cô bé nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra.
- Dì có phải không biết rằng cha con vừa ngồi chỗ đó?
Lan Hân đứng bật dậy, cười ngượng ngùng rồi cúi đầu bước đến sofa đơn đối diện để ngồi.
Nếu không nói thì người ta còn tưởng cô ta đang đàm phán với khách hàng quan trọng nào.
- Vương...tiểu thư, mẹ của con đâu?
Sau khi Lan Hân thốt ra câu này, Hoàng My cảm thấy thế giới này chắc chắn là bị ung thư.
Thư ký kiểu gì mà nói chuyện không biết tế nhị thế!
- Dì có vẻ rất tò mò về chuyện gia đình của con?
Lan Hân chột dạ, bấu chặt tay vào váy, cố gắng né tránh ánh mắt sắc bén của Hoàng My.
"Đừng tưởng tôi không biết cô có tình cảm Vương Lịch"
Chất giọng trẻ con vang lên trong đầu khiến Lan Hân giật mình, thoạt nhìn về phía cô bé vẫn nhởn nhơ ăn táo kia, trong một khoảnh khắc, Lan Hân có thể nhìn thấy ánh mắt cô bé là một mảng đen tối không hồi kết, không còn là ánh mắt trong sạch như cũ nữa...!
- Hoàng My, con có muốn đến công ty cùng ta không?
Dù Hoàng My đã khẳng định với Lan Hân rằng mình tên Vương Nguyệt, nhưng Vương Lịch vẫn gọi cô là Hoàng My, càng khiến cho nghi vấn trong lòng Lan Hân tăng cao.
Nhưng cô ta nghi vấn thì có làm được gì chứ.
Hoàng My có chút bất ngờ khi Vương Lịch lại có lời đề nghị kì lạ như vậy.
Đừng nói anh ta cho rằng cô có trí thông mình đến mức có thể xử lý tài liệu các thứ rồi nhé!?
- Vâng!
Hoàng My mỉm cười, chạy lon ton lên tầng để thay quần áo.
Vương Lịch nhìn sang cô người hầu lúc nãy, cô ta ngay lập tức hiểu ý, gật đầu rồi ngoắc tay, gọi thêm gần 5 cô người hầu nữa đi cùng.
Giống như đây là một chuyện bình thường đối với những người này, họ đã làm thành một thói quen rồi.
Chỉ một lát sau, Hoàng My bước xuống với một bộ dáng khác, nhìn tiểu thư và sang trọng hơn.
Vương Lịch và Lan Hân đã đứng đợi từ lâu, nhìn như cha mẹ đang đợi con gái vậy.
Cảnh đó không khỏi làm Hoàng My ứa gan.
Lúc Hoàng My chạy lại thì Vương Lịch một tay bế cô bé ngồi lên tay mình, cô ôm lấy cổ của anh, làm bộ dạng rất vui vẻ.
Lan Hân nhìn có chút cảm thán, trước giờ chưa bao giờ thấy boss lạnh lùng thích trẻ con hay phụ nữ mà bây giờ lại dịu dàng như thế.
Quả là người đàn ông có gia đình...!
Nghĩ đến đây thì ánh mắt của Lan Hân có chút đượm buồn.
Chiếc xế hộp xịn rộng rãi và hiện đại nên việc 3 người chen chúc ở hàng ghế sau là điều khó có thể xảy ra.
Hoàng My ngồi giữa Vương Lịch và Lan Hân, cô không muốn chú ý đến ánh mắt của thư ký Lan đang lén lút hướng về mình.
Lúc chiếc xe dừng lại, rất nhiều nhân viên chú ý đến, thậm chí lại còn đứng nghiêm chỉnh để chuẩn bị chào boss của mình.
Trợ lý mở cửa xe hướng về bên ngoài, như cũ mà cười cười, làm điệu bộ mời.
Lan Hân có chút rụt rè bước ra, nhưng lại có chút kiêu ngạo vì mình được ngồi xe chung với