#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
- [ Này 28, em...!]
Cô mèo béo màu cam quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hai người anh lớn.
Máy tính chủ vừa thấy đã đột ngột tức giận, hệ thống cảnh báo nhiệt độ lập tức kêu lên ầm ĩ.
Cả hai hệ thống 29 và cũng phải tắt âm lượng đi để tránh việc sóng âm phá vỡ lớp màn hình.
- [ Mẹ kiếp! Ta không ngờ là hắn dám động đến các ngươi ]
Mèo béo cam 28 từ lúc nào mà đã trở nên gầy nhom, nhìn xinh xắn hơn trước, cùng với việc giọng nói trưởng thành hơn.
Máy tính chủ thể hiện rằng mình cảm thấy rất kinh khủng với chuyện này, nhất định anh ta sẽ giết chết kẻ dám làm ra cái loại chuyện khiếp đảm thế này.
Hệ thống 281647: "..." Tôi mong mình có thể giết chết máy tính chủ.
Đến khi Hoàng My tỉnh lại, đôi mắt màu đỏ máu rực rỡ cũng đã trở lại là màu đá quý Sapphire, nhưng ký ức về những chuyện cô làm trong khi bị bắt cóc thì hoàn toàn không đọng lại chút gì trong đầu.
Bây giờ Hoàng My chỉ còn biết mình đã bị bắt cóc và Vương Lịch đã đến cứu cô, còn chuyện gì xảy ra hay làm cách nào cô có thể đến bệnh viện thì không có ấn tượng gì.
Hoàng My sảng khoái uốn người, thật may khi cô vẫn còn sống.
Dù sao cô cũng rất khó chết khi nhiệm vụ công lược của hệ thống còn chưa được thực hiện xong.
- Tiểu thư!
Đúng là Hoàng My có nằm mơ cũng không nghĩ đến rằng người đầu tiên vào thăm cô dưỡng thương sau chuyến đi trải nghiệm cảm giác bị bắt cóc lần thứ không nhớ, lại là cô thư ký của cha mình, kiêm tình địch - Lan Hân.
Điều này làm cho tâm trạng phấn khởi của Hoàng My phút chốc tan thành mây mưa bão tố.
Bây giờ cô chhỉ muốn dội một trận lốc xoáy càn quét vào Lan Hân - Người đã cả gan phá vỡ sự hạnh phúc của cô sau thảm hoạ.
Lan Hân: "..." Phận làm con ghẻ...!
Tác giả: "Thì đừng đòi hỏi"
- Tiểu thư có sao không? Có bị xây xước ở đâu không?
- Cha đâu ạ?
Hoàng My dường như dập tắt tâm trạng lo lắng vội vàng của Lan Hân chỉ bằng một câu nói chẳng liên quan gì đến những câu hỏi của cô ta cả.
Trong khi Lan Hân đang ngơ đi vài giây thì một giọng nói đặc biệt khác đã vang lên đánh thức sự vui vẻ của Hoàng My.
- Ta ở đây.
Con đã tỉnh rồi.
Vương Lịch mặt lạnh xuất hiện cùng với Trí Hoà đang có tâm trạng phức tạp nhưng vẫn trưng ra bộ mặt vui tươi, cầm một giỏ trái cây và trà bánh bước vào phòng.
Lan Hân ngại ngùng đặt hộp cháo lên bàn rồi dọn dẹp mọi thứ quanh quanh.
Ba người lớn này vẫn luôn như vậy, luôn chăm lo cho cô con gái nhỏ Hoàng My.
Thế là cô bé mồ côi chẳng những có được một người cha vừa có tiền vừa có quyền mà lại còn được khuyến mãi thêm một người cha và một người mẹ.
Thì cả ba người coi như là hai cha một mẹ chăm sóc một cô bé rồi.
Mặc dù cô bé có vẻ chỉ yêu quý mỗi người cha có chứng nhận là Vương Lịch, và coi hai người ngộ nhận còn lại là tôi tớ mà sai khiến.
Dù thế nhưng trên tâm lý là bậc cha mẹ thì sau từng ấy năm thì ai trong số họ cũng biết những món yêu thích nhất của Hoàng My là:
Trà thượng hạng.
Bánh kẹo mứt ngọt.
Cuối cùng là trái cây...do Vương Lịch gọt.
Đi thăm bệnh thì đương nhiên phải mang món yêu thích của bệnh nhân theo (để dụ dỗ) rồi.
Miễn sao nó không hại cho sức khoẻ người bệnh là được.
Sau khi Vương Lịch cởi vest ngoài và ngồi xuống ghế, anh nghiêng đầu nhìn sang Hoàng My đang ngồi dựa vào thành giường bệnh, giống như cô bị bệnh nặng lắm vậy.
- Có chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?
Hoàng My nhìn Lan Hân đang sắp xếp đồ ăn, không biểu lộ ra vẻ chán ghét, chỉ để ý về việc tại sao mình có thể đến được đây.
- Con không nhớ?
Gương mặt của Vương Lịch và