#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
- Cháu muốn...làm cháu dâu của ông.
Vương lão nhíu mày, là một người thông minh, rất nhanh ông liền hiểu ra vấn đề.
Gương mặt lập tức trở nên nghiêm túc đến khó coi.
Hoàng My đã lường trước nên đương nhiên không cảm thấy bất ngờ.
- Đây là mục đích của cháu!?
Nhìn gương mặt đáng sợ của Vương Lão và bầu không khí âm u này, Hoàng My chỉ nhếch miệng cười trào phúng, mắt đảo một vòng, tay mân mê chiếc cằm thon gọn của mình, lên tiếng:
- Đúng vậy.
Mục đích của cháu chỉ có vậy thôi, và như cháu đã nói, nó liên quan đến ông.
- Cháu có biết mình đang nói gì không?
Mặt Vương Lão có vẻ nghiêm túc, nhưng cũng không đến nỗi nổi trận lôi đình hay đau tim buốt giá, giật đùng đùng gì như Hoàng My tưởng tượng.
Cô cảm thấy mình đúng là nghĩ nhiều quá rồi.
Hoàng My: "Lây nhiễm ôn dịch của tác giả rồi!"
Tác giả: "..." Yêu cầu nhân vật chính tôn trọng tác giả đi!!
8 năm trước, Hoàng My vốn đã được công khai với truyền thông cả nước là con gái nuôi của Vương Lịch, một bước lên làm Vương tiểu thư cao cao tại thượng.
Đột nhiên đùng một cái lại thăng chức lên làm Vương phu nhân, khó tránh khỏi việc có nhiều kẻ lời ra tiếng vào gây ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn Vương thị và nhà Vương.
- Cháu đương nhiên không đùa cợt với những vấn đề thế này.
Nhìn nụ cười của cô cháu gái, Vương Lão chỉ nhìn cô một lúc, sau đó nhấp một ngụm cà phê.
Hoàng My vẫn cười cười, ánh mắt như đang cố nhìn sâu vào suy nghĩ của ông ta.
Chỉ là cô không ngờ tới rằng, ông ta lại cười lớn vô cùng thoải mái:
- Hahaha! Cháu nghĩ ta sẽ còn có thể nói gì đây? Thật không ngờ mục đích của cháu lại kì lạ như vậy.
Hoàng My ngơ đi một lúc, sau đó chỉ phì cười.
Thật đúng là cô đã nghĩ quá nhiều, vốn ngay từ đầu Vương Lão không hề quan tâm đến chuyện này mà.
- Nhưng cháu không sợ người ngoài gièm pha sao? Dù sao từ con gái liền trở thành phu nhân thì đúng là chuyện lạ trên đời.
Mà chuyện lạ thì thường không được lòng người.
Cô bày ra bộ dạng suy tư, sau đó chỉ lôi ra cuốn sách từ thuở nào mà Vương Lão tặng cô, cười nói:
- Ông cũng đã viết rồi.
Nếu để ý đến lời người khác, thì cũng sẽ chẳng thể nào biết mình muốn gì được.
Cháu cũng có con đường của riêng mình, và dù đường có nhiều sỏi đá thì vẫn phải đạp lên nó mà đi thôi.
- Nếu vậy thì sẽ rất tốt nếu cháu gả vào nhà chúng ta.
Và với trí tuệ của cháu và Vương Lịch, chắc hẳn những đứa trẻ cũng sẽ rất thông minh.
Ồ...
Hoá ra là ông ta chỉ để tâm vấn đề này thôi à?
- Ông đúng là một người có tham vọng không đáy nhỉ?
Sau đó cả hai chỉ cười.
Vương Lão cũng rất hưởng ứng câu nói này của cô cháu gái, ông coi đó như một lời khen.
- Nếu cháu đã nói mục đích của cháu cho ta nghe, thì ta cũng sẽ nói về mục đích của ta.
Dù sao ta cũng là người sòng phẳng, có qua có lại, không thể để bên nào thiệt thòi được.
Hoàng My chỉ mỉm cười, đợi câu nói tiếp theo của Vương Lão.
Ông nhìn bộ dạng hóng chuyện của cô cháu gái, cũng chậm chạp tiếp lời:
- Điều mong ước lớn nhất của ta là Vương thị sẽ trở thành một tập đoàn có tiếng với cả thị trường trong nước và thị trường nước ngoài.
Cũng nhờ có con và Vương Lịch nên mục đích sống của ta cũng thực hiện được phần nào.
- Còn về mục đích của cháu, chỉ cần không ảnh hưởng gì đến mục đích của ta thì cháu muốn làm gì cũng được.
Nhìn nụ cười tự mãn của Vương Lão, Hoàng My có chút thất vọng, tưởng gì ghê gớm lắm chứ!
- Cháu sẽ giúp ông thực hiện "điều mong ước lớn nhất" của ông.
Chỉ cần ông giúp lại cho cháu thực hiện mục đích của mình suôn sẻ.
Hai ông cháu nhìn nhau, giờ đây vừa giống kẻ thù hai chiến tuyến, lại vừa giống đồng đội cùng hành trang.
Không biết qua bao lâu, qua chuyện gì, chỉ biết sau đó hai người đã bắt tay và cùng thốt ra một câu nói:
- Hợp tác vui vẻ!
Vương Lịch đang cùng Lan Hân và Trí Hoà làm việc trong phòng, căn phòng chỉ có tiếng chân và tiếng giấy tờ rất trầm lặng.
Anh vừa nhấp một ngụm cà phê thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Cánh cửa mở ra,