#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
- Mà nhiệm vụ sao rồi? - Chợt người kia hỏi một câu như vậy.
- Vô cùng ổn.
Tôi cũng chuẩn bị xong rồi.
- Được rồi.
Tôi cần phải đi thử nghiệm thứ mới, gặp lại sau.
- Gặp lại sau.
Vậy là hai người tắt máy.
Hoàng My hơi cong môi cười, sau đó liền nhanh chóng quay trở vào phòng karaoke.
Nơi cô không để ý, ở một góc tường, có một ánh mắt sáng vừa quan sát cô, trầm ngâm một lúc rồi biến mất.
Khi quay lại với căn phòng thì Hoàng My nhìn thấy Trí Hoà đang say sưa ca hát, còn Vương Lịch và Lan Hân thì đang ngồi kế nhau, gương mặt của cô ta còn đỏ ửng, không rõ là vì ngại ngùng hay vì uống rượu.
Hoàng My hơi nhướng mày khó hiểu, song cũng không nói gì, chậm rãi ngồi xuống cạnh Vương Lịch ở bên còn lại.
Chợt cô nhìn thấy cốc nước đá của mình đã được làm đầy, không nghi ngờ gì liền đưa lên miệng uống, trước khi Vương Lịch kịp để ý cô.
Cô uống một lần nửa cốc nước, vừa nuốt vào thì vị cay đã xộc lên mũi khiến Hoàng My ho khù khụ, thành công khiến cho mọi người chú ý.
Vương Lịch tưởng cô bị sặc nước, liền vuốt lưng cho cô ho.
Gương mặt Lan Hân cũng trở nên lo lắng, hơi nghiêng về phía Vương Lịch để xem Hoàng My, anh hơi khó chịu nhưng cũng không đẩy ra.
Cô nghiêng ngả, dựa vào vai của Vương Lịch, tay vẫn còn che miệng ho thêm vài tiếng khó chịu.
Anh nhìn mặt cô đang biến sắc, chợt nhìn đến cốc nước của cô, nhấp thử một ngụm, không ngoài dự đoán thì đúng là rượu.
Khoảng 5 phút trước...
Lúc Hoàng My vừa bước ra khỏi căn phòng để nghe điện thoại, Vương Lịch cũng chẳng hứng thú gì đối với việc đến lượt Lan Hân lên hát, vẫn lâu lâu vẫn nhấp một ngụm rượu nhỏ rồi thi thoảng lại nhìn ra phía cửa.
- Boss, anh chỉ ngồi không như vậy sẽ chán lắm đó, mau lên hát đi.
Vương Lịch nghe Trí Hoà nói không ngừng bên tai, cùng với giọng hát bình thường của Lan Hân, vẫn an an ổn ổn ngồi nhìn màn hình chuyển động.
Trí Hoà thấy Vương Lịch không để ý đến mình thì rời anh ra, vớ tay lấy chai rượu rồi rót vào chiếc cốc gần nhất.
Vương Lịch không để ý nên không biết Trí Hoà đã rót rượu vào cốc của Hoàng My.
Nhưng khi Trí Hoà vừa định uống thì Lan Hân đã hát xong, anh ta liền đặt cốc xuống rồi năng nổ lên hát tiếp.
Lan Hân có chút ngượng, liền ngồi xuống hỏi Vương Lịch cảm nghĩ về giọng hát của mình.
Anh liền trả lời qua loa vài câu đại loại như "hay", "được" rồi thôi.
Sau đó Hoàng My quay lại, và chuyện gì xảy ra thì mọi người cùng biết rồi: Lan Hân ngại ngùng ngồi cạnh Vương Lịch, Hoàng My uống phải cốc rượu của Trí Hoà, và bây giờ cô đang rất khó chịu.
Hoàng My tửu lượng khá tốt, cô uống bao nhiêu thì cũng không say, nhưng căn bản là cô ghét uống rượu.
Vị cay đắng của rượu khiến cho Hoàng My không thích chút nào, có lẽ vì cô là người ưa ngọt.
Gương mặt của Vương Lịch lập tức trở nên nghiêm trọng, anh ôm lấy Hoàng My, rồi liền vội vàng bế cô lên, khiến cho Lan Hân ngồi cạnh cũng bị ngạc nhiên.
- Mọi người cứ tiếp tục, tôi với con bé về nhà trước.
Sau đó thì Vương Lịch bế theo Hoàng My đi một đường ra ngoài, mặc kệ ánh mắt u sầu của Lan Hân vẫn đang nhìn theo mình.
Hoàng My ngoan ngoãn vùi trong lòng của Vương Lịch, gương mặt cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh cũng chẳng để ý mà cứ thế bước ra ngoài, định bụng là sẽ gọi xe đến đón.
Nhưng đột ngột nhớ ra rằng mình tự lái xe đến đây, anh liền phải bế cô gái nhỏ về hướng bãi đỗ xe.
Nhìn hàng loạt chiếc xe trước mắt, không khó để tìm ra chiếc xe của mình.
Vương Lịch đặt Hoàng My ngồi xuống ghế lái phụ, song cũng ngồi xuống chỗ của mình, thắt chặt dây an toàn.
Chợt nhớ ra, anh liền nghiêng người sang với lấy dây an toàn cài lại cho Hoàng My.
Nhìn gương mặt đang mơ màng lẩm bẩm nói linh tinh của Hoàng My, Vương Lịch mỉm cười, cởi áo khoác ngoài đắp lên cho cô.
Sau đó