#Cap riêng: Hậu Cung Hoàng My Truyện
- Khởi bẩm thái hậu, Hồng phi diện kiến người.
- Truyền đi.
Người được gọi là Hồng phi rất nhanh liền xuất hiện.
Gương mặt toát ra thần hồn làm người thoải mái, nụ cười trên môi nhẹ nhàng e thẹn.
- Thần thiếp thỉnh an thái hậu, hoàng quý phi nương nương.
Hoàng My ngước mắt nhìn, không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng thật may vì đã biết tiết chế.
Thái hậu quan sát Hồng phi từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói:
- Hồng phi, con đến gặp ai gia có chuyện gì sao?
- Thưa thái hậu, thần thiếp đến thăm người và cửu công chúa, còn là có quà để tặng cho người.
Cũng là muốn đến tâm sự để người không cảm thấy cô đơn.
Hoàng My nghe xong, âm thầm che miệng cười, nghiêng đầu để ý thái độ của thái hậu.
Bà ấy hơi mỉm cười kì lạ, liền tiếp lời:
- Con biết nghĩ cho ai gia thì tốt.
Dù sao trong cung đất chật người đông, ai gia cũng không thể cảm thấy cô đơn.
Con cũng không cần đến thường xuyên.
Hồng phi nghe câu mang ý tứ của thái hậu là đã thầm biết hình như cô ta đã nói sai điều gì rồi.
Nhưng với một sự chuyên nghiệp nhất định, Hồng phi chỉ cười, gọi nô tì mang quà lên biếu cho thái hậu.
- Hoàng quý phi, con nói xem bộ đồ này có vừa với Kim Hoa không?
- Cửu công chúa cũng đã gần 10 tháng tuổi, chẳng mấy chốc liền lớn rất nhanh.
Y phục rộng rãi, hoạ tiết cũng được may tỉ mỉ như vậy thì đúng vô cùng phù hợp.
Hoàng My không tiếc lời khen ngợi, nói đỡ giúp cho Hồng phi.
Cô nhìn cảnh thái hậu vui vẻ nhìn qua nhìn lại y phục trẻ con được Hồng phi tặng, lại nhìn sang Hồng phi đang đứng cười cười.
Có vẻ cô ta là lần đầu nhập cung, cũng chẳng khác Ngân phi kia là mấy, chỉ là nịnh bợ ít hơn chút.
Sau một lúc trò chuyện thì cả Hoàng My và Hồng phi kia đều phải rời đi để thái hậu nghỉ ngơi.
Bước ra khỏi Thọ Khang Cung, Hoàng My dắt tay Tuấn Hoàng, cùng Hồng phi song hành với nhau.
- Hồng phi sắc nước hương trời, lời nói nhẹ tựa gió thổi qua tai.
Bổn cung nghe danh đã lâu, bây giờ mới có thể gặp.
- Hoàng quý phi vốn đã lâm bồn thập a ca và thập nhất a ca từ lâu mà thần thiếp không thể đến chúc mừng.
Mong người không trách phạt.
- Bổn cung làm sao có ý trách phạt...
Hoàng My bất chợt đứng lại.
Hồng phi cũng dừng lại theo, chờ cô tiếp tục.
Hoàng My có chút buồn cười, chân bước tiến lại gần cô ta, nhẹ nhàng nói đủ cho hai người nghe:
- Hay nói đúng hơn chính là...không dám trách phạt tỷ tỷ!
Nụ cười trên môi của Hồng phi cong hơn, Hoàng My vừa trêu được người thì cũng chỉ cười, lùi lại vài bước.
Hai người lại tiếp tục đi cạnh nhau.
- Chúng ta đến Vũ Minh Cung.
- Ôi trời, đáng yêu quá!
Hoàng My ngồi trên ghế, ánh mắt cong cong vui vẻ nhìn chằm chằm Hồng phi đang háo hức ngắm hai đứa con nhỏ còn nằm trong nôi ngủ ngon của mình.
Nếu không nhìn còn tưởng Hoàng My là phu quân si tình đang nhìn nương tử của mình nghịch ngợm.
- Hồng phi nương nương, hai tiểu a ca khó lắm mới có thể ngủ ngoan.
Người chịu khó đi nhẹ nói khẽ, kẻo hai tiểu a ca sẽ tỉnh dậy.
- Tâm Lan đứng gần nôi, cẩn thận nhỏ tiếng nhắc nhở Hồng phi.
- Ừm, được rồi.
Hồng phi rời khỏi chỗ nôi của hai tiểu hoàng tử, quay sang tiến đến ngồi xuống ghế.
Hoàng My cảm nhận được tâm trạng của cô ta không vui, liền nhíu mày nhìn Tâm Lan và các người hầu khác.
- Các ngươi ra ngoài hết đi.
Ta với Hồng phi có chuyện cần nói! Không có sự cho phép của ta thì đừng ai vào.
- Dạ.
Sau khi tất cả người hầu đều đã ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người, Hoàng My cong môi cười, chống cằm nhìn sang Hồng phi, môi mấp máy giọng trêu ngươi:
- Tỷ tỷ, người hầu đều đã đi hết.
Tỷ không có gì để nói với muội sao?
Hồng phi như được lộ bộ mặt thật, chống tay lên bàn, bộ dạng thoải mái hơn hẳn, gương mặt còn làm ra vẻ kì thị nhìn Hoàng My.
- Đừng có nói chuyện kiểu vậy, ghê quá!
Hoàng My cười ra tiếng, không khỏi khiến cho Hồng phi cũng phải nhếch miệng cười theo.
Cũng không rõ là cả hai đang cười vì chuyện gì, nhưng khi tâm trạng vui vẻ thì có thể vì chuyện nhỏ mà tự nhiên bật cười, cũng không thể gọi là điên được.
- Mà nhiệm vụ là gì vậy?
- Công lược hoàng thượng.
-