#Cap riêng: Hậu Cung Hoàng My Truyện
Từ hôm nay, Hoàng My chính thức trở thành Hoàng hậu cao quý của Đại Huyên, trở thành vị Hoàng hậu đời sau luôn nhớ đến vì sự đặc biệt của người.
Hoàng quý phi, à không, Hoàng hậu nương nương..
Đêm đó là một đêm nhiều mây, nhưng có một ánh trăng và một ngôi sao sáng cả bầu trời, không thể bị mây che khuất.
Khi một thứ thật sự toả sáng, không thể có cách để ngăn nó chói chang.
Nếu có sao băng, thật muốn nguyện ước một điều gì đó...
Buổi sáng, Hoàng My tỉnh dậy sau một đêm dài.
Đó có lẽ là đêm dài nhất của cả đất nước Đại Huyên.
- Hoàng hậu nương nương, các phi tần đến thỉnh an người.
- Được rồi.
Hoàng My ngồi trên vị trí cao quý nhất, liếc mắt nhìn xuống các phi tần phía dưới, có chút cảm thấy không vui.
- Bổn cung vừa lên làm Hoàng hậu, có chút chuyện cần nói với các muội.
Các phi tần dồn sự chú ý về Hoàng My, cô lướt sơ qua liền điểm thấy vài gương mặt quen thuộc.
Đương nhiên không thể thiếu sự góp mặt của Hồng Phi - Hạ Bích Trâm.
Còn có một vài phi tần đáng chú ý khác là Ngân Phi, Duệ Tần và Trư Phi, thêm vài người là Linh Phi và La Phi.
- Hậu cung tranh sủng là chuyện không thể tránh khỏi, bổn cung chỉ mong việc tranh sủng có chừng mực, ta căm ghét nhất là kẻ khinh khi người khác.
Mong các muội đừng náo loạn trung cung, ảnh hưởng đến ta và hoàng thượng.
Hoàng My đây là đang cảnh cáo những người kia, thứ nhất không bày trò mưu kế hại người, sẽ phiền phức đến cô và Hoàng Tuấn Khương.
Thứ hai là cố ý nhấn mạnh câu cuối, tỏ ý hai người cực kỳ ân ái, họ tuyệt đối đừng bày trò đụng đến nhiệm vụ công lược đang suôn sẻ của cô.
Nếu mà dám bày trò, biết hậu quả rồi đấy!
Nhìn ánh mắt đầy sát ý của Hoàng My, ai cũng thấy một luồng hơi lạnh buốt giá chạy dọc sống lưng.
Riêng Hạ Bích Trâm thì vẫn nhởn nhơ, không nể ai chút nào mà ngồi uống trà ăn bánh tận hưởng.
- Hồng phi, tỷ đây là không nể trọng hoàng hậu nương nương sao!? Lại dám dùng trà bánh trước nương nương!
Hạ Bích Trâm không biết cãi làm sao.
Dù gì cô ấy cũng chưa đi vị diện cổ đại bao giờ, mấy cái khịa ngoáy, nói móc thì càng không biết rõ.
Bởi vậy mới phải có một Hoàng My miệng mồm lắt léo kế bên:
- Duệ Tần, hình như ta chưa cho muội nói.
Muội giống như cũng đang không nể trọng ta nhỉ?
- Hoàng hậu nương nương thứ tội.
Thần thiếp chỉ là buột miệng nhắc nhở Hồng phi.
- Duệ tần lập tức có chút mất bình tĩnh và lúng túng trước ánh mắt dò xét của Hoàng My.
- Bổn cung cũng có thể thấy rõ và nhắc nhở.
Ta còn chưa nói, đến lượt muội nói sao? - Hoàng My cao giọng.
- Hoàng hậu nương nương bớt giận.
- Các phi tần liền đồng loạt quỳ xuống.
Buổi thỉnh an đầu tiên của các phi tần với Hoàng My sau khi cô lên làm Hoàng hậu là như vậy đó.
- Mấy người phi tần này đúng là thâm độc mà.
Hại tôi vừa nãy suýt lộ hết vẻ kì lạ.
Tôi nhìn thấy trà bánh liền ăn, quan tâm lễ nghi rồi ai ăn trước ăn sau làm gì chứ, phiền thật mà.
Hạ Bích Trâm vừa có cơ hội ở riêng với Hoàng My là liền than thở không ngừng.
Cô cũng chỉ cười, thật chẳng biết cô nàng họ Hạ này có còn nhớ ra là mình đang ở trong thời cổ đại không.
- Nên cảm ơn vì muội muội đáng yêu này đã lên làm Hoàng hậu đi.
Giờ muội muội đã là người quyền cao chức trọng, có thể bảo vệ tỷ tỷ không bị bắt nạt.
- Đúng là không uổng công tôi ngồi nắng cả buổi trời trong cái lễ sắc phong gì gì đó, nóng khiếp!
Hạ Bích Trâm nháy mắt giơ ngón cái lên cho Hoàng My một like.
Cô cũng chỉ cong môi cười.
Chợt có một tì nữ chạy vào cấp báo:
- Hoàng hậu nương nương, Hồng phi nương nương! Thập a ca và Thập Nhất a ca đang bị Tứ a ca bắt nạt trước cửa Lanh Hoa Cung.
Người mau đến xem!
Hoàng My hơi nhíu mày, nhìn Hạ Bích Trâm.
Song, cả hai liền cùng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi cung.
Trước khi đi, cô còn gọi Tâm Lan - nô tì thân cận chạy đi báo với Hoàng Tuấn Khương.
- Hai tiểu đệ còn nhỏ, không am hiểu về những thứ như vậy.
Vẫn nên là đưa cho ca ca, ca ca sẽ sử dụng nó tốt hơn.
Tứ a ca - Tuấn Tài, cong cong ánh mắt nhìn vào món đồ trên tay của Tuấn Anh.
Tuấn Hùng đứng bên cạnh cậu bé, tay bấu chặt lấy vạt áo của người anh song sinh, mím môi có chút chặt.
- Tứ ca không thiếu đồ, tùy tiện muốn liền có, hà cớ gì phải lấy của chúng đệ.
Tuấn Anh điềm tĩnh ôm đồ né khỏi móng heo của Tuấn Tài.
Nếu hỏi có chuyện gì đang xảy ra, thì chỉ là Hoàng Tuấn Khương vừa tặng một món đồ chơi thú vị cho Tuấn Anh và Tuấn Hùng.
Tuấn Tài có hứng thú với món đồ chơi đó, liền giở giọng dụ dỗ.
Đối với nhiều đứa trẻ con, việc thích cùng một thứ và dành giật là việc khó tránh khỏi.
- Đệ mau đưa đây! Không ta sẽ nói với ngạch nương rằng các đệ hỗn láo.
Tuấn Tài 7 tuổi lao đến xô ngã hai đứa trẻ 5 tuổi, ánh mắt và hành động chăm chăm để nhất định lấy được món đồ chơi, các nô tì quanh đó chỉ dám nhìn không dám can.
Họ còn biết đó là ai, chính là các a ca, ngăn cản không hợp lòng thì chính là tìm chỗ chết!
- Tuấn Tài, con đang làm gì vậy!?
Linh phi từ trong Lanh Hoa Cung chạy ra liền hớt hải quát lên.
Tuấn Tài nghe giọng mẹ, liền dùng hết sức cố giật món đồ chơi kia, nhưng vẫn không giật được mà ngã vào người Tuấn Anh và Tuấn Hùng vì hai cậu nhóc giữ món đồ chơi ấy quá chặt.
Tuấn Tài đè lên người hai cậu bé kia, dùng