Sau những ngày làm tang cho Hoàng Đại Tử Hàn Thân Vương Tuấn Kiệt đã mất, hoàng thái hậu ở trong cung, ngày ngày ăn chay niệm Phật, chuỗi hạt ngọc luôn trên tay không rời, giống như từng phút từng giây đều nhớ đến cái chết của Tuấn Kiệt.
Rằng bà luôn cầu siêu cho cậu cháu trai tội nghiệp của mình.
Nhưng có lẽ, bà ấy thật sự biết điều gì đó, một điều mà bà thật sự khó nói thành lời.
Nhất là đối với những người cần biết...
Đứa trẻ này ở trong cung...
Quá đoản mệnh rồi...!
"Có tài mà cậy chi tài
Chữ tài liền với chữ tai một vần"
(Truyện Kiều) - Nguyễn Du -
Tuấn Kiệt, như cái tên, cậu ta vô cùng điển trai và tuấn tú, lại vô cùng tài giỏi và kiệt xuất.
Chỉ tiếc rằng,người hoàn hảo không vừa lòng kẻ sân si.
Một nhân tài tuyệt vời lại phải ra đi chỉ vì lòng đố kị giữa người với người.
Tuy nhiên, kẻ làm ra chuyện ác nhân ác đức này, vốn không thể coi là con người.
Cả quốc gia vô cùng tiếc thương, lại vô cùng căm hận kẻ gây ra chuyện này.
Nhưng kẻ đó vẫn đang nhởn nhơ như vậy, vẫn đang chìm đắm trong sự vui mừng khi loại bỏ được một cái gai nhọn.
Khi cả hoàng cung đang ồn ào chuyện drama cái chết tàn khốc và đầy tiếc nuối của Đại a ca có triển vọng sáng láng nhất cho vị trí thái tử và hoàng đế tương lai, thì những người trong cuộc ai cũng mang một tâm tư phiền não.
Hoàng My mang tâm tình uất ức và cay đắng, ngày ngày thơ thẩn, mang trong mình mối hận phải tìm được người giết con trai.
Nếu có tin tức gì quan trọng, cô như rằng sẽ nhanh chóng suy nghĩ tìm ra để lên kế hoạch trả thù.
Sau này thật sự cô sẽ trả được thù cho con trai!
Hoàng Tuấn Khương thì lại vô cùng thương Hoàng My, hằng ngày đều tất bật vội vã lo chuyện triều chính, chỉ cần được ngơi nghỉ một lúc thì lại nhanh chóng chạy sang Vũ Minh Cung với Hoàng hậu của mình.
Nếu có ngày không rời được Dưỡng Tâm Điện thì trực tiếp để Hoàng My nghỉ ngơi trong gian phòng ngủ của mình, nơi mà hắn thật sự căm ghét có ai tự tiện bước vào.
Ngoài hai con người chuyên môn phát cẩu lương tình nồng ý say, thì người đứng ở biên giới trong cuộc và ngoài cuộc như vị Hồng quý phi Hạ Bích Trâm kia, cũng lo lắng suốt đêm ngày, lo cho cả người chị em tốt của mình và lo cho cả những đứa trẻ còn lại của hoàng hậu.
Trong lúc đó, Hệ thống quân 29147 vốn lúc nào cũng cạnh bên Hoàng My như một vị thần hộ mệnh, bảo vệ cô trước những sự xấu xa của thế giới, bây giờ cần thì lại sủi mất tăm tích từ lâu.
Dù cậu ta rõ ràng cũng biết tường tận hết rằng những ngày qua ký chủ của mình đau buồn đến thế nào, nhưng cậu ta một câu an ủi cho cô cũng không có.
Có lẽ cái bản tính lạnh lùng này của cậu ta chính là ăn đứt cả vị tạo ra mình.
Cậu ta chỉ là máy móc, là công nghệ hiện đại, bảo vệ thì được, an ủi thì không được.
Nhắc đến cũng thật là khó chịu.
Cậu ta cũng còn rất nhiều việc cần xử lý khi vị diện lỗi liên tục.
Dù sao không có cậu ta thì vị nào đó chắc cũng đang thay cậu ta an ủi chủ nhân rồi.
Trong Dưỡng Tâm Điện, nơi mà Hoàng đế Tuấn Long quản lý vô cùng nghiêm ngặt và chặt chẽ, một người lơ là có thể lập tức bị chém đầu, phòng ngủ của Hoàng đế nay lại trở thành một phòng ăn, đơn giản là vì Hoàng đế không rời được Hoàng hậu, cũng là do Hoàng hậu muốn ăn xong sẽ ngủ luôn.
Nói trắng ra là hoàng thượng có thể thản nhiên cho hoàng hậu ngủ trên Long sàng mặc kệ quy củ tôn ti trật tự của thời ấy khắc nghiệt ra sao.
Người ghi chép lại sử sách có khi sẽ thổ huyết mà ra đi liền mấy đời, vì họ vừa phải ăn cẩu lương vừa phải ghi chép lại cho con cháu