Nghe tiếng phì cười của mỹ nhân, gương mặt của cậu bé mới lớn Tuấn Tài đỏ càng ác liệt, chỉ hận không thể đào cái hố nào để chui xuống để tránh khỏi cảm giác ngại ngùng này.
Chỉ là cậu ta không để ý rằng kể cả chuyện mình đang muốn nói thì cũng chẳng có lý do chính đáng gì để đỏ mặt xấu hổ cả.
Nhìn thì không hẳn là giải cứu Tuấn Tài khỏi tình cảnh hiện tại, nhưng mà đột ngột có một cung nữ với gương mặt hoảng hốt vội vã chạy vào trong cung của Hoàng My.
Hoàn toàn xoá bỏ không khí kì lạ hiện tại của hai người.
- Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương...
Hoàng My nhướng mày, chuyển sự chú ý của mình rời khỏi Tuấn Tài.
Người cung nữ kia vội vã đến nỗi ngã trước mặt hai người, sau đó liền đổi thành tư thế quỳ rồi nói vội:
- Hoàng hậu nương nương, thập nhất a ca đột nhiên sốt cao, cả người nóng ran, nô tì liền vội chạy đến báo cho người.
Hoàng My vừa nghe được câu đầu đã nhăn mày, đợi người hầu nói xong liền vội vàng đập bàn đứng dậy.
Nhưng nhớ ra còn Tuấn Tài vẫn đang ở đây, cô liền nhanh chóng bình tĩnh, trở lại điệu bộ ân cần, quay sang nhìn cậu ta, nhẹ nhàng hỏi:
- Con có muốn cùng ta đi xem tình hình của Tuấn Hùng không?
Tuấn Tài đỏ mặt ngượng ngùng vừa nãy chợt như chưa từng xuất hiện, chỉ còn lại cậu bé trầm lặng ban đầu, cậu ta cúi gằm mặt xuống nhìn mũi giày của mình, môi đã mím chặt từ lúc nào, chỉ chậm chạp lắc đầu từ chối.
Hoàng My dường như cũng không biết nói gì thêm, chỉ mỉm cười, nói:
- Vậy thứ lỗi cho ta không thể tiễn con, ta cần phải đi ngay bây giờ.
Lần nào khác chúng ta sẽ gặp lại, tiếp tục nói về điều con muốn nói nhé!
Nói xong, Hoàng My không đợi cậu thiếu niên kia trả lời, chỉ muốn nhanh chóng cùng với cung nữ kia rời đi.
Tuấn Tài ngước mặt lên, quay người nhìn bóng lưng của một Mẫu nghi thiên hạ đang chậm rãi bước đi.
Cậu ta hơi trầm mặc, bàn tay ép sát vào đùi nắm chặt thành quyền.
Danh vọng gì chứ!? Uy nghi gì chứ!?
Chẳng phải cũng đều vì con cái mà lo lắng sao!?
Dù khác biệt về thân phận, tính tình và cách dạy dỗ, nhưng cuối cùng cũng đều là những người mẹ thương con mà thôi...
Khi Hoàng My đến nơi, các cung nữ và thái giám của hai cậu nhóc sinh đôi đã vội chạy ào ra đón tiếp.
Cô hơi nhíu mày khó chịu rồi cũng chẳng quan tâm, chỉ để ý thấy cậu con trai thứ 2 của mình là Tuấn Hoàng đứng trước gian phòng với nụ cười mỉm và một cái thở phào:
- Hoàng ngạch nương, người đến rồi.
Đến khi Hoàng My vào trong thì đã thấy Tuấn Hùng sốt đỏ cả người nằm yên trên giường, đôi lông mày đã nhíu chặt.
Còn Tuấn Anh vẫn một gương mặt điềm tĩnh đó nhưng trán đã ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt lấy bàn tay em trai.
Kế bên là Lương thái y đang bắt mạch rất căng thẳng.
- Hoàng hậu nương nương, Thập nhất a ca thân thể khoẻ mạnh nhất trong số các a ca, đột nhiên lại sinh bệnh tật, ắt hẳn có nguyên nhân kì lạ.
Có thể là tích tụ hàn khí lâu dài trong cơ thể, hay có thể bị hạ độc mang tính hàn...Nhưng nương nương người yên tâm, có thể là Thập nhất a ca tinh thần không tốt sinh tâm bệnh, chỉ cần khích lệ tinh thần thì có thể nhanh chóng khoẻ mạnh trở lại.
Hoàng My nắm chặt tay, không quản đến bàn tay đã bị hộ giáp đâm vào da thịt.
Nhưng trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ đa tạ Lương thái y.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy khó chịu với việc y học của thời đại này vẫn còn lạc hậu đến vậy.
Nhưng biết làm sao được, Hoàng My ngoài mấy kiến thức cơ bản như sơ cứu và triệu chứng bệnh tật ra thì cái gì cao xa hơn cũng chưa biết rõ.
Còn không bằng thái y thời này.
Vậy nên cũng không thể trách người khác.
Sau khi Lương thái y rời đi, Hoàng My ngồi xuống ghế, bên cạnh Tuấn Anh điềm đạm đang thất thần, Tuấn Hoàng chỉ đứng đó, mỉm cười thanh nhã, phẩy tay đuổi các cung nữ và thái giám ra ngoài, để không gian riêng tư lại cho mẹ con họ.
Không biết ở trong đó đã xảy ra việc gì, họ đã nói gì với nhau, chỉ biết là Hoàng My bước ra