- Chính là vì chuyện này…
Sau đó Hoàng My mới biết, hoá ra cậu bạn mới quen này có khả năng nhìn thấy được hồn ma, không những thế còn có thể chạm vào họ.
Điều này dẫn đến âm khí quanh cậu rất nặng, thu hút rất nhiều ma quỷ đến quấy phá, khiến cho gia đình cậu tan cửa nát nhà.
Gia đình cậu vốn mê tín dị đoan, vì thấy những hiện tượng kì lạ, gia đình cậu đã mời thầy về xem, quả thật nguyên nhân là do cậu.
Dù sao từ bé họ đã coi trọng em trai hơn cậu, cũng ghét cái tính trầm mặc của cậu, cậu liền bị đá ra khỏi nhà.
- Không sao rồi.
Giờ tôi sẽ làm người bạn mới quen của cậu.
Giống như một sự đồng cảm, Hoàng My chủ động kết bạn với Ân Bạch.
Cậu ấy có vẻ rất hào hứng, dụi dụi đầu vào vai cô.
Có chút giống như một chú chó…
Một lát sau, hai “người” đứng dậy, bắt đầu dạo bước trên phố.
Hoàng My tò mò với những “người” xung quanh, dường như họ cũng tò mò nhìn cô quái lạ.
Cô thì không hiểu, nhưng Ân Bạch có vẻ đã hiểu họ nhìn cô vì lý do gì.
- Bây giờ chúng ta có thể đi ăn không?
- Linh hồn thì ăn như thế nào?
Hoàng My: “…”
Cô thật sự quên mất mình đang là linh hồn đấy!
Ủa mà khoan!
Linh hồn có thể bay phải không nhỉ?
Hoàng My thử nhảy lên “tập bay”, quả thật cô đang có cảm giác không trọng lượng, còn có thể bơi trong không khí.
Thấy Hoàng My ngây ngây ngô ngô lơ lửng quanh mình, Ân Bạch vừa đi vừa ngắm nhìn, không cẩn thận đụng phải một cô gái.
Cô gái kia ngã xuống đất, Ân Bạch gầy yếu cũng nghiêng người sắp ngã, may mà Hoàng My phản ứng kịp, vội đỡ lưng cậu.
- Có biết nhìn đường không…vậy…
Cô gái kia vừa ngước mắt lên liền ngây ra.
Trước mắt cô ta là một thanh niên gầy gò, mái tóc đen loà xoà che hết trán, đôi mắt sâu thẳm khó đoán, làn da trắng bệch.
Hoàng My đứng kế bên Ân Bạch nhìn cô gái kia, cô giống như có cảm giác cô gái kia đang liếc liếc con mắt nhìn mình.
- Tôi xin lỗi…cô không sao chứ?
Ân Bạch cúi đầu nhìn cô gái, gương mặt không biến sắc, cô gái kia có vẻ vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, không phản ứng.
Mất một lúc sau cô ấy mới vội vã đứng dậy, phủi phủi chân váy dài của mình, miệng cười gượng gạo, nói:
- Tôi không sao.
Ân Bạch gật đầu, sau đó liền có ý mặc kệ mà bước đi, Hoàng My cũng không để ý lắm, bước theo cậu.
Bất chợt cô gái kia kéo tay cậu lại, làm cho Ân Bạch giật mình, mắt mở to, môi mấp máy:
- Cô…
- Tôi có chuyện này… - Cô gái kia vội ngắt lời Ân Bạch.
Giống như làm chuyện gì xấu, cô gái kia mắt liếc trái liếc phải, miệng thì cười gượng gạo, lập tức sửa lại lời nói:
- Là tôi đi đường đụng phải anh là không đúng.
Hay tôi mời anh đi ăn để xin lỗi.
- Không…
- Là lỗi của tôi, anh cứ để cho tôi.
Cô gái kia không để cho Ân Bạch nói thêm lời nào, dứt khoát kéo tay người đi lên một chiếc taxi.
- Đưa chúng tôi đến nhà hàng Mạch Tử ở gần ngoại ô thành phố.
Ân Bạch khó hiểu nhìn cô gái kia, sau đó lại nhìn Hoàng My từ lúc nào đã ngồi giữa hai người họ.
- À…xin tự giới thiệu, tôi họ Phương, tên Tuệ Mẫn, Tuệ trong trí tuệ và Mẫn trong minh mẫn.
Ân Bạch + Hoàng My: “…”
Ai cần cô giới thiệu!?
Dở người à!!?
Vốn tính trầm lặng, như một phép lịch sự, Ân Bạch chỉ trả lời qua loa:
- Tôi là Ân Bạch.
Đơn giản vậy thôi.
Ân Bạch trầm lặng nên không thèm hỏi cô gái kia có mục đích gì, đến mức kể cả nếu bây giờ cô gái Tuệ Mẫn kia có đem anh ta đến lò mổ lợn thì để chặt anh ra 10 khúc thì anh cũng chẳng kêu ca lời nào.
Không khí trên xe cũng lập tức trầm xuống.
Hoàng My nhìn Phương Tuệ Mẫn, dáng vẻ hấp tấp vừa nãy của cô ấy đã không còn, chỉ còn lại sự điềm nhiên, mắt long lanh chớp chớp nhìn ra ngoài.
Hoàng My không để ý kĩ nên không nhận ra là Phương Tuệ Mẫn chỉ đang giả vờ điềm nhiên chứ thật ra đang hoang mang đến run tay bởi một điều gì đó.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, Phương Tuệ Mẫn vội trả tiền rồi vội kéo Ân Bạch vào trong, cô ta làm gì cũng vội vàng như sợ cậu trai này chạy mất.
Cánh cửa nhà hàng Mạch Tử bật mở, có một ông lão lớn tuổi tóc dài ngang lưng, râu dài ngang tóc, đang mặc tạp dề đứng quay lưng ở trong quầy bếp và một chàng trai thanh tú đang đứng tỉ mỉ ghi chép.
Vừa nghe