Lại thêm một lần nữa mở mắt ra, cô nhìn ra cửa sổ, thấy trời đã ngả sang một màu đỏ cam chói mắt thì yếu ớt ngồi dậy.
- Công chúa, người tỉnh rồi.
- Tiểu Nha vui vẻ như thường ngày chạy vào đỡ cô đứng dậy.
- Đến lúc về rồi.
Kẻo phụ mẫu ta lại lo lắng.
- Cô cười dịu dàng như bình thường.
- Vâng.
- Tiểu Nha cười.
_____________________
- My My, con đây rồi.
Con làm ta lo lắng lắm đấy.
Để ta xem con có sao không?? - Hoàng Hậu vừa thấy cô về là hấp tấp chạy ra khám xét.
- Mẫu hậu, con không sao.
Mọi người bảo vệ con rất tốt.
- Hoàng My nắm lấy tay mẹ Thư cười nhẹ.
(Hoàng hậu cũng là mẹ Thư nha mọi người)
- Được rồi.
Con vào cung nghỉ ngơi đi.
Đứng ngoài này lâu kẻo dính phong hàn*.
Ta cũng phải về cung để Bệ hạ không làm to chuyện.
- Mẹ Thư thở phào, vẫy tay chào cô rồi quay lưng bước đi.
*Phong hàn: Phong là gió.
Hàn là lạnh.
Phong hàn là gió lạnh.
- Vâng.
- Cô vẫy tay với bóng lưng của mẹ Thư.
- Đi thôi.
- Cô vẫn một nụ cười dịu dàng.
____________________
Ngồi trong cung của mình, cô nhàn nhã nhấp một tách trà.
- Tiểu Nha, hai người kia đâu rồi?! - Cô đặt tách trà lên bàn.
- Thần sẽ dẫn hai người đó đến ngay.
- Tiểu Nha cúi chào cô rồi lại chạy đi.
Cô mỉm cười rồi lại cầm tách trà lên thưởng thức.
Một lát sau, tiểu Nha cùng với hai người con gái gõ cửa phòng cô.
- Cứ vào đi.
- Cô lại đặt tách trà lên bàn.
Cánh cửa mở ra, một cô gái mặc bạch y và một cô gái thanh y xuất hiện cùng tiểu Nha.
- Tham kiến Hoàng My công chúa.
- Chi Linh quỳ xuống hành lễ.
Chi Linh mới được hệ thống thông báo là các kí chủ đi chung phải giả vờ không quen nhau vì nếu thân thiết thì sẽ bị nghi ngờ bởi những người khác nên cô ấy không thể nhảy vào ôm Hoàng My ngay lập tức được.
Hoàng My gật đầu rồi nhìn sang Hồng Hoan cũng đang quỳ mà chưa làm gì.
Chi Linh hiểu ý mà đứng dậy.
- Tham...tham kiến...Hoàng My...công...chúa...chúa...!- Hồng Hoan run rẩy, lắp bắp.
- Tiểu Hoan, muội không cần phải hành lễ đâu.
- Cô vội vàng đỡ Hồng Hoan dậy.
Hồng Hoan vẫn cúi đầu run lẩy bẩy.
- Muội mất tích làm mọi người đã rất lo lắng, muội cùng ta đi đến thư phòng để diện kiến phụ hoàng, được chứ?! - Cô cầm tay Hồng Hoan, cười nhẹ.
Hồng Hoan lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cô có ngũ quan xinh đẹp, tâm lại hiền lành nên ai cũng yêu quý, cả Hồng Hoan cũng không ngoại lệ.
Hồng Hoan nhìn cô say đắm vì cô ta chưa bao giờ gần với Hoàng My như vậy.
- Được không, tiểu Hoan?! - Cô lại cất giọng nói lên làm Hồng Hoan tỉnh lại.
Hồng Hoan ngại ngùng gật đầu rồi cũng cúi đầu xuống thấp hơn.
- Em tên là gì?! - Cô quay sang Chi Linh.
- Thần tên là Chi Linh.
- Chi Linh vẫn cung kính.
- Từ giờ ngươi sẽ làm nha hoàn thân cận của ta.
Có gì cứ hỏi tiểu Nha, em ấy sẽ giúp ngươi.
- Cô cười dịu dàng như thường.
- Vâng.
- Tiểu Nha và Chi Linh đồng thanh.
Nghe xong thì cô cầm tay Hồng Hoan dắt đi.
Trên đường đi, Hồng Hoan cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang cầm tay cô ta, cảm giác lành lạnh yếu ớt từ bàn tay cô làm Hồng Hoan có chút thương xót.
Lúc này, trong thư phòng, Hoàng Thượng đang đọc tấu chương.
- Thưa bệ hạ, đại công chúa và tam công chúa muốn gặp người.
- Giọng nói the thé của thái giám gõ cửa thư phòng.
- Cho vào.
- Bố Thành hạ tấu chương xuống.
(Bố Thành cũng là hoàng thượng đó)
- Nhi thần bái kiến hoàng thượng.
- Hoàng My hành lễ.
- Bái...bái...kiến...hoàng thượng...!- Hồng Hoan cúi đầu, lắp bắp từng chữ.
- Bình thân.
- Bố Thành gật đầu.
- My My, có chuyện gì mà con phải đích thân đến đây vậy?! Đáng lẽ con phải nghỉ ngơi chứ?! - Giọng nói của bố Thành có chút mềm mỏng.
- Phụ Hoàng, hôm nay Hồng Hoan muội muội bị bắt cóc đến chợ nô lệ.
Nhi thần đi ngang qua thì vô tình nhìn thấy.
Phụ Hoàng có biết chuyện này?! - Cô vẫn nhẹ nhàng.
- Ta thật sự không biết chuyện này.
Tam công chúa bị bắt mà không ai báo cho ta.
- Bố Thành thành thật lắc đầu.
- Nhi thần muốn dẹp bỏ chợ nô lệ, trả lại sự trong sạch cho Hồng Hoan muội muội và các nô lệ khác đã, đang và sẽ được đấu giá ở chính nơi đó.
Con muốn xin ý kiến của phụ hoàng.
- Hoàng My rũ mắt.
- Đây là một ý tưởng tốt.
Ta không có ý kiến gì về quyết định của con.
Ngày mai, chợ nô lệ sẽ được biến mất khỏi Minh quốc này.
- Hoàng thượng gật đầu, cười.
- Nhi thần thay mặt Hồng Hoan và các nô lệ khác cảm ơn phụ hoàng.
- Hoàng My cung kính cúi đầu cảm ơn.
- Không còn chuyện gì nữa nên nhi thần xin cáo lui.
- Cô hành lễ rồi cầm tay Hồng Hoan ra