- A...! Ta nhớ rồi! - Trưởng môn tươi cười.
- Trưởng môn có thể đưa ta đi gặp người đó được chứ?! - Cô dịu dàng.
- Vốn dĩ người đó là Thủy trưởng lão ở Giang Thiên Môn này, nhưng vì có tình cảm với một cô nương nên đã bị ta cấm túc theo luật.
Nhiều năm trước, trong một lần xuống núi, ta vô tình nghe được tin cô nương ấy đã hạ sinh được một nữ nhi tên Linh nhưng lại không có phụ thân.
Bởi việc thăng thiên đã bị loại bỏ nên luật cấm yêu đương cũng không còn, vì vậy nên đứa trẻ mang dòng máu của Thủy trưởng lão không bị đuổi cùng giết tận mà được tự do lớn lên ở một nơi nào đó.
Nhìn cô nương đây rất giống Thủy trưởng lão và người kia còn tên Linh nên ta nghĩ cô chính là nhi tử của Thủy trưởng lão.
- Trưởng môn bình tĩnh vuốt chòm râu trắng của mình nhưng miệng cứ tuôn ra từ ngữ liên tục.
Trưởng môn: "..." Diễn tả đàng hoàng!
Tác giả: "..." Lười!
Trưởng môn: "..." Tôn trọng diễn viên quần chúng chút xíu đi! Bớt khẩu nghiệp lại!!
Tác giả: "..." Lo mà diễn đi! Nói nữa ta táng bạt tai đuổi về giờ!
- Vậy trưởng môn có thể dẫn đường cho ta và Chi Linh cô nương đây đến gặp Thủy trưởng lão được không? - Cô đặt tay lên tay Chi Linh để cô ấy đỡ mình đứng vững một chút.
- Thủy trưởng lão từ lúc đó đến nay vẫn bế quan tu luyện.
Không cho phép ai vào làm phiền.
Đã lâu rồi, ta cũng chưa gặp mặt Thủy trưởng lão.
- Trưởng môn thở dài lắc đầu.
- Lý do Thủy trưởng lão bế quan tu luyện nhiều năm như vậy, chắc có lẽ liên quan đến người mà ông ấy yêu? - Cô hỏi.
- Có thể là như vậy.
Ta cũng chẳng biết nữa.
- Trưởng môn gật đầu rồi lắc đầu.
- Trưởng môn! Người có thể cho ta gặp mặt Thủy trưởng lão được chứ?! Ta thật sự muốn biết ông ấy có phải cha mình không! - Chi Linh cầm tay trưởng môn cầu xin.
- Thôi được rồi.
Nhưng cô nương đây chỉ được nhìn Thủy trưởng lão chứ không được làm phiền đến ông ấy, sẽ gây tổn hại đến kinh mạch hoặc tệ hơn là tẩu hỏa nhập ma.
- Trưởng môn gật đầu rồi dặn dò Chi Linh.
- Vâng! - Chi Linh gật đầu lia lịa.
- Mời hai người đi theo ta.
- Trưởng môn quay đi.
Chi Linh dìu tay cô đi theo trưởng môn.
Đi qua vài trăm căn phòng thì trưởng môn dừng lại làm cô và Chi Linh cũng dừng lại theo.
Căn phòng này cũng như mấy căn phòng cô và Chi Linh đã đi qua nhưng nó lại có kí hiệu một giọt nước nhỏ phía trên cửa thể hiện rằng
đây là phòng của Thủy trưởng lão.
Trưởng môn nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra.
Bên trong phòng khá rộng rãi, thoáng mát với nhiều hoa được trồng trong phòng.
Đồ đạc cũng được làm bằng gỗ lim nguyên chất rất đẹp.
Trên chiếc giường gỗ đơn rộng ở góc phòng, có một người đàn ông mái tóc xanh biển mặc y phục xanh đang ngồi thiền.
Chi Linh cảm thấy ông ấy thân