- Đúng là không qua mắt được cô mà! - Chi Linh cười cười cho qua.
- Vì chỉ có Đoàn Huy biết tôi thích uống trà gì nhất thôi...! - Hoàng My hơi nghiêng đầu, rũ mi mắt, đặt chum trà bên cạnh chum rượu.
- Hai người rất thân thiết nhỉ...? - Chi Linh vẫn nở nụ cười, rót một chút trà vào chum rỗng.
- Ừ...! Bao nhiêu lâu rồi...?! Tôi cũng chẳng nhớ nữa...! - Hoàng My câu lên nụ cười nhàn nhạt.
cầm chum trà vừa được rót một nửa kia, đổ vào chiếc chum còn một nửa rượu bên cạnh.
Từng giọt trà ô long hòa vào men rượu.
Rượu từ một màu trong suốt cay nồng dần được trộn vào màu sắc nâu trở thành một màu nâu trong, thấp thoáng màu rượu.
Trong chiếc chum đó như chứa chan tất cả nỗi sầu muộn cay đắng của rượu, sự hạnh phúc thoải mái của trà tạo nên hai thứ xúc cảm lạ thường của con người.
Hơi men của rượu được hòa vào thoang thoảng mùi lá của cây Camellia sinensis* tạo nên một mùi không xác định như cảm xúc của một con người đang yêu.
*Cây Camellia sinensis: là loài cây mà lá và chồi của chúng được sử dụng để sản xuất trà (đừng nhầm với cây hoa trà).
Ánh mắt cô phức tạp nhìn chiếc chum đựng trà không ra trà, rượu không ra rượu kia.
Chi Linh cũng phần nào hiểu được sự cay đắng, sầu bi nhưng ấm áp, thoải mái được thu nhỏ lại trong chiếc chum nên cũng chỉ lắc đầu thở dài, âm thầm nhìn khuôn mặt không rõ ý tứ với ánh mắt phức tạp của cô.
Sự bất lực, khó xử của Chi Linh và Hoàng My bị thu lại vào tầm mắt của 5 người vương gia kia.
5 người đàn ông, mỗi người một suy nghĩ.
Không ai trùng lặp ai bởi trí suy luận của một người đàn ông trưởng thành và cao quý rất phong phú.
- À...! Trẫm quên mất! Hôm nay là bữa tiệc chào đón đại công chúa Minh quốc cũng như là một buổi lễ cho các tiểu thư, công tử thi tài.
May thay có thể được đại công chúa Minh quốc đây ưng ý, cùng sang Minh quốc làm ăn.
Hoặc có một vị trí trong hoàng cung...! Người đồng ý không công chúa?! - Đức Thuận bỗng cất tiếng như vừa nhớ ra gì đó.
4 anh em vương gia còn lại có chút bất ngờ.
Trong bữa tiệc làm gì có chuyên mục này!! Ông anh cả của tụi này bị chập mạch rồi?!!
- Chắc chắn rồi! Minh quốc của ta cũng cần phát triển trên vấn đề thương trường.
- Hoàng My rời tầm mắt ra khỏi chum rượu, nở nụ cười với Đức Thuận.
Mọi người trong tiệc lại có thêm thiện cảm với cô.
Một nàng công chúa xinh đẹp, thân phận cao quý, dịu dàng, nết na lại còn biết nghĩ cho dân cho nước.
Ai mà không có thiện cảm trừ một vài tiểu thư đang ghen tị với Hoàng My thôi.
- Vậy có vị công tử, tiểu thư nào muốn lên thử tài?! - Đức Thuận cũng cười cười cho qua.
Với lời đề nghị cùng mỹ nhân sang bên nước láng giềng làm ăn, nam nhân nào không thích.
Các công tử nhao nhao nhau chen lên thử tài văn, võ.
Các tiểu thư thì mong muốn được vào hoàng cung, làm phi của các chàng