Giấc ngủ của đôi nam nữ hồng nhan họa thủy này kéo dài đến tận ngày hôm sau cho đến khi Danh Thuận hoàng thượng đến thăm.
Đoàn Huy biết điều này nên để tránh phiền toái cho Hoàng My, anh đành phải từ bỏ việc ôm ấp bảo bối yêu dấu mà lấy một chiếc ghế ra, ngồi cạnh giường với một khoảng cách vừa đủ.
- Hoàng thượng giá lâmmmm! - Cái giọng làm người khó chịu của thái giám lại vang lên.
- Tham kiến hoàng thượng! - Chi Linh đang bước vào phòng thì cũng kịp lạnh mặt, cúi xuống hành lễ.
- Tham kiến hoàng thượng! - Đoàn Huy cũng đứng dậy hành lễ nhưng không hề có sự cung kính.
- Miễn lễ đi! Công chúa Minh Hoàng My sao rồi?! - Đức Thuận hơi nhíu mày vì sự xuất hiện của Đoàn Huy nhưng cũng nhanh chóng gạt qua một bên để hỏi thăm.
- Công chúa đã ổn rồi thưa hoàng thượng.
Người chỉ bị bất ngờ mà ngất đi thôi! - Đoàn Huy ngồi lại lên ghế, vắt chéo chân đọc sách.
- Vậy được rồi! Ta có chuyện muốn hỏi riêng với ngươi! Các ngươi lui đi.
- Đức Thuận nhìn Đoàn Huy rồi hơi nghiêng đầu nhìn mấy nô tì và thái giám đằng sau.
- Chúng thần xin lui! - Mấy nô tì và thái giám hành lễ rồi đi.
- Chi Linh! - Đoàn Huy nhìn về phía cửa.
- Chuyện gì thế?! - Chi Linh không nhanh không chậm tiến vào rồi đáp lời.
- Cô chăm sóc cho Hoàng My được chứ?! - Đoàn Huy đứng dậy rồi cười nhạt.
- Được thôi! Anh muốn làm gì thì làm đi.
- Chi Linh đi tới giường rồi phẩy tay với Đoàn Huy, nhàn nhạt cười đáp.
- Vậy tôi đi đây! Khi nào cô ấy tỉnh dậy thì bảo tôi! - Đoàn Huy đứng trước mặt Đức Thuận nhưng vẫn nghiêng đầu nói với Chi Linh.
Nói xong Đoàn Huy cùng Đức Thuận ra khỏi phòng, kéo cửa lại.
Chi Linh chỉ gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn kia, lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội hệ thống.
Đoàn Huy và Đức Thuận ra vườn hoa sau căn phòng nhỏ kia.
Hai con người cực phẩm đứng đối diện nhau làm không khí có chút căng thẳng.
- Có chuyện gì sao Danh Thuận hoàng thượng?! Chuyện gì quan trọng đến nỗi mà người lại muốn nói riêng chứ không nói thẳng?! - Đoàn Huy nở nụ cười nhạt như bình thường.
- Ngươi có quan hệ gì với công chúa Hoàng My?! - Đức Thuận nhíu mày nhìn nụ cười nhạt kia.
- Ta với Hoàng My...?! Quan hệ gì sao?! Người có vẻ để tâm đến nó nhỉ?! - Đoàn Huy cao giọng rồi trầm xuống như thể là đang thấy người yêu cặp với thằng khác rồi nói với anh là không có gì cả.
- Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta!! Đừng hỏi nhiều! - Đức Thuận hơi cúi đầu.
- Ta không muốn trả lời...! Người cấm được ta sao?! - Đoàn Huy cười khẽ, thập phần chế giễu.
- Ngươi...!- Đức Thuận đương nhiên biết Đoàn Huy đang chế giễu mình, định nói gì đó.
- Có chuyện gì ngoài này sao?! - Giọng nói mềm mại, ngọt ngào cắt ngang lời Đức Thuận.
- Công chúa...! - Đức Thuận quay lại thì thấy Hoàng My.
- Tham kiến hoàng thượng! - Hoàng My giả vờ vội vàng hành lễ nhưng vẫn không mất vẻ dịu dàng, yếu ớt.
- Không cần! Không cần! Người còn chưa nghỉ ngơi đủ mà! Hà cớ gì ta lại bắt người hành lễ chứ?! - Đức Thuận thấy vậy thì nhanh chóng đưa tay đỡ cô.
- Người làm vậy là tổn hại sức khỏe mình lắm đấy! - Đoàn Huy nhanh như cắt đứng bên cạnh Hoàng My, đỡ cô lên.
- Anh còn nói!! - Hoàng My âm thầm trừng mắt với Đoàn Huy, nói âm thanh nhỏ nhỏ đủ cho hôn quân nào đó nghe.
Đoàn Huy bỗng hiện lên vẻ mặt ngơ ngơ ngây thơ vì tự nhiên bị bảo bối thân yêu của mình trừng mắt.
Đức Thuận hơi đơ lại vài giây nhưng nhanh tay rụt lại, tránh thất thố.
- Nếu đã không có chuyện gì