Cái kiểu ông nói gà bà nói vịt thế này lại làm cho Lê Sương ngây người không biết phải phản ứng thế nào, đồng thời cũng quên mất câu hỏi mình vừa nêu ra, thậm chí hoảng sợ đến mức ngay cả việc phải tỏ ra hung ác cũng quên béng mất, “Huynh… vừa nói gì?”Kìa thiên hạ ung dung tự tại, Lòng khinh khoát, biết nơi dừng bước,.
Ngọc diện la sát hiếm khi rơi vào cảnh hoảng loạn như vậy. Mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Múa may cho bớt lạnh lùng,.
“Em gả cho tôi nhé.” Tới man di, sống y man mọi, Đức không còn lục tục theo Nhân..
Chàng trai đeo mặt nạ đen chậm rãi lặp lại, hình như không cho rằng mình vừa nói ra một câu vô cùng đáng sợ. Mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Bắc cân khinh trọng cho tài,
“Hoang đường.” Lại hành vi mềm dẻo hợp thời. Đem dùng mới thấy chứa chan vô cùng.
Cuối cùng Lê Sương cũng định thần lại, lên tiếng trách mắng hắn, vội vàng buông vạt áo của hắn ra, cứ như cầm thêm chút nữa sẽ làm tay nàng bị phỏng vậy. Nay ta sống khác nhân gian, Thật hùng biện như e, như ấp,.
“Hoang đường?” Hắn vẫn nghiêm túc chăm chú nhìn nàng, “Vì sao lại hoang đường? Tôi biết rất rõ, lập gia đình chính là em sẽ giao phó cuộc đời em cho người khác, sau đó sẽ cùng người đó chung sống với nhau, đến tận lúc chết cũng không xa rời nhau.” Hắn nhìn thẳng vào mắt của nàng, trong con ngươi đỏ tươi ấy chỉ có mỗi hình ảnh của nàng, “Em có thể giao phó cuộc đời của em cho tôi, tôi sẽ bảo vệ em chu toàn, tôi cũng muốn được ở bên cạnh em mãi mãi, cho đến chết, quyết không xa rời em.” Lòng trong veo, cố giữ đức nhân. Nên quân tử chỉ ham đầy đặn,.
Những lời thề non hẹn biển như vậy mà hắn ta thốt ra thật nhẹ nhàng, bình thường tựa như củi gạo dầu muối, nhưng không biết tại sao, Lê Sương lắng nghe chàng trai đang ngồi trước mặt nàng nói ra những lời nùng tình mật ý lại bối rối không biết phải đáp lời thế nào, chân tay luống cuống không biết phải làm sao, hơn nữa còn có chút… Chẳng khoe khoang, (nhưng) vằng vặc trăng sao. Nên quân tử chỉ ham đầy đặn,. editor:
… rung động? Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Bắc cân hai lẽ mất còn,.
Có phải hắn bị ngốc không? Ngoại trừ những kẻ khờ dại, ngốc nghếch thì làm gì có ai nói những lời như vậy với người mới gặp mặt hai lần? Cho nên tồn tại mãi cùng thiên thu. Nên quân tử chỉ ham đầy đặn,.
Hay là… thực ra hắn… có âm mưu khác? Phiền toái nhiều, trí lự ám hôn. Làm chưa thấy ứng, nhỏ to bất bình..
“Bớt nói nhảm đi.” Lê Sương trầm mặt, lạnh lùng bác bỏ hắn, “Tôi hỏi huynh, làm sao huynh biết được chuyện này, mau khai thật ra đi, bằng không…” Cho nên mới được đứng đầu muôn khe. Vô hình nhập chỗ vô gian,.
“Bằng không… Muốn bắt tôi quay về doanh thẩm vấn sao?” Hắn nhìn nàng, vẻ mặt cực kỳ vô tội, còn có chút bi thương, cứ như đang âm thầm hỏi nàng, cớ sao lúc nào cũng hung dữ với hắn như vậy? Kiễng chân lên làm sao đứng thẳng, Thật hùng biện như e, như ấp,. tru
Lần đầu tiên, Lê Sương cảm giác mình run rẩy khi xử trí một tên ‘gian tế’. Sang giàu, sống lối giàu sang, Của với mình xét kỹ chi hơn?.
“Em không muốn gả cho tôi sao?” Chàng trai mang mặt nạ đen hơi xích lại gần nàng.Mưa rào chẳng suốt ngày mưa, Con người nghĩa khí kể công kể giờ..
Khoảng cách rút ngắn lại một chút lại tạo thành áp lực tâm lý cực lớn cho Lê Sương, nàng không tự chủ lui về phía sau, cố tỏ ra lạnh nhạt, tức giận trách mắng: “Chuyện hôn nhân là mệnh lệnh của cha mẹ, là lời của mối mai, tôi không thể tự tiện quyết định được. Còn nữa, thân phận của huynh không rõ, lai lịch thế nào, đến bây giờ vẫn chưa lấy diện mạo thật của mình để gặp tôi, vậy mà lại ngông cuồng nói chuyện hôn nhân với tôi… huynh đừng tiến đến gần như vậy.” Đạo tan đức nát ê chề, Thật hùng biện như e, như ấp,.
Lê Sương rốt cục cũng không chịu nổi nữa, vội đưa tay đẩy hắn ra xa một chút.
Chàng trai nghe lời lùi lại ra sau, nhưng khi tay Lê Sương vừa giơ lên định đẩy hắn ra thì lại chạm vào đầu vai của hắn. Chỉ chạm sượt qua thôi, nhưng lại giống như hơi ấm của nàng vẫn lưu ở trên đó, hắn cụp mắt xuống nhìn, ánh mắt ấm áp trìu mến, cứ như dành cho nàng tình thâm nghĩa nặng vậy. Trời, người, chẳng oán, chẳng phiền. Nào ngờ không nói, không làm,.
Lần trước… Hình như lúc đi cứu Lê Đình, khi hắn kéo nàng thoát khỏi hiểm cảnh bên trong hầm bẫy, hắn cũng nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy… Mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Vô hình nhập chỗ vô gian,
Ánh mắt giàu tình cảm này làm cho Lê Sương lại một lần nữa bắt đầu hoài nghi, phải chăng nàng đã từng đánh mất một phần ký ức tự lúc nào mà ngay cả nàng cũng không hay biết. Nàng thực sự có một mối tình keo sơn ở sa mạc Tắc Bắc này sao? Mới hay: Không có chuyển vần, Con người nghi lễ so đo,.
“Nếu tôi cho em nhìn thấy mặt của tôi thì em sẽ gả tôi sao?” Hắn hỏi Lê Sương. Không rợ dây nhưng khó gỡ ra. Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay..
Chàng trai này… Hình như mỗi một câu một chữ nàng thốt ra, hắn đều lắng nghe rất nghiêm túc, nàng sẽ không do dự cự tuyệt nếu người khác hỏi như vậy, thế nhưng lúc này nàng lại ngây người kinh ngạc không biết phải trả lời thế nào. Công thành phơi phới, tuyệt không bận lòng. Thế cho nên thơm phức hương nhân..
“Huynh….” Thế là cái xấu đã chen vào rồi. Cũng là mầm loạn lạc chia ly..
“Chiếu tướng?” Bất kỳ sống ở cảnh nào, Nên nghi lễ là chi khinh bạc,.
Bên ngoài bìa rừng chợt vang lên tiếng gọi của Tần Lan, Lê Sương vừa quay đầu lại nhìn, ngay trong khoảnh khắc đó, có một cơn gió lùa qua, đợi đến lúc nàng quay lại thì chàng trai đeo mặt nạ đen đã biến mất không thấy tăm hơi. Còn hơn vất vả thuyết minh suốt đời. Chứa chan ích lợi, người phàm đâu hay..
Lê Sương ngạc nhiên, động tác của người này nhanh như gió, nếu luận về khinh công thì có lẽ nàng vẫn còn thua kém hắn một bậc. Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Chứa chan ích lợi, người phàm đâu hay
Tần Lan đứng ngoài bìa rừng không nghe thấy tiếng trả lời, lại sốt ruột cất cao giọng gọi vào, “Chiếu tướng?” Công hầu, vương tước, xa đâu, Múa may cho bớt lạnh lùng,. truyện do thỏ
Lê Sương chỉnh lại suy nghĩ và tâm trạng xong mới lên tiếng đáp, “Ở đây.” Mới hay: Không có chuyển vần, Chứa chan ích lợi, người phàm đâu hay..
Nghe thấy tiếng trả lời của Lê Sương, Tần Lan mới yên tâm, “Chiếu tướng vẫn ổn chứ?”Ngọc không tan, sao vẹn chương khuê. Tiếng với ta cái gì là quí?.
“Ừ.” Lê Sương đi lại chỗ phát ra tiếng của Tần Lan, vòng qua mấy cái cây, nhìn thấy Tần Lan đang đứng đưa lưng về phía nàng, chắc là sợ bị hiềm nghi cho nên không dám xoay đầu lại. Ôm đức ân, sẽ được đức ân. Hết Nhân có Nghĩa theo chân,.
Đúng vậy, đây mới là cách cư xử của một người đàn ông chân chính và bình thường.Thánh nhân một dạ sắt son, Cái mềm nhất ở trong trời đất,.
Lê Sương quấn sơ mớ tóc lên, cố định trên đầu xong mới quay sang hỏi Tần Lan: “Sao ngươi lại tới đây?” Dạ vốn chẳng toan bài tranh chấp, Vẻ ngây ngô, sắc mắc ai đương..
“Quân sĩ canh gác nói chiếu tướng đi ra ngoài không mang theo thủ hộ, thuộc hạ đoán có lẽ chiếu tướng tới nơi này, chỉ là đợi đã lâu không thấy chiếu tướng trở về nên có chút lo lắng. Vì thế vội chạy đến đây, mới vừa rồi nghe thấy trong rừng hình như có tiếng nói chuyện, thuộc hạ do dự không biết là có nên tiến lên hay không, không thể làm gì khác hơn là ở đây gọi chiếu tướng một tiếng.” Quá giàu sang chắc sẽ kiêu sa, Vẻ ngây ngô, sắc mắc ai đương.. e
“Ừ.” Lê Sương gật đầu, “Chẳng qua bị một tên ba trợn đến phá thôi.” Không đủ tin hay cứ không tin. Chắt chiu quá lại thành uổng phí
Tần Lan ngẩn ra, xoay đầu lại, thấy tóc Lê Sương được quấn qua loa trên đầu và những giọt nước còn đọng ở cổ, thấm vào áo, hắn lại quay đầu nhìn chỗ khác, hỏi: “Chiếu tướng không ngại ư?” Bít bưng khéo léo, khỏi cần khóa then. Thảnh thơi, là có đủ dùng,.
“Cũng không phải chuyện gì to tát.” Lê Sương vừa nói với Tần Lan vừa đi ra ngoài dẫn ngựa. Dường như nhớ tới cái gì đó bèn quay đầu lại hỏi Tần Lan, “Chuyện lần
trước tôi sai ngươi đi thăm dò, có tra ra được bộ lạc nào ngoài sa mạc Tắc Bắc có tập tục xăm ấn ký màu đỏ lên ngực không?” Muôn loài sinh hóa đa đoan, Người đức cả vô vi khinh khoát,
“Đã điều tra, dường như vùng sa mạc Tắc Bắc không có bộ lạc nào như vậy.” Tần Lan hơi ngập ngừng một lát, như nghĩ tới điều gì, “Cái tên ba trợn mà chiếu tướng mới vừa nói tới, chẳng nhẽ chính là người đàn ông đeo mặt nạ đen lần trước?” Muốn cao cả, ngôi che nhân thế, Của với mình xét kỹ chi hơn?.
Lê Sương sửng sốt, kinh ngạc khi Tần Lan đã nhanh chóng nghi ngờ đến hắn ta, “Ừ, là hắn. Có điều, vừa rồi hắn nhanh chân quá, tôi lại để hắn chạy thoát rồi.” Thích khoe sáng suốt làm sao? Một niềm thanh tĩnh thảnh thơi,
Tần Lan trầm xuống, hơi ngập ngừng nói, “Lúc trước tiểu công tử nói, vì cứu tiểu công tử nên người đó bị trọng thương, mới cách vài ngày, sao hắn ta có thể khỏi nhanh như vậy?” Mưa rào chẳng suốt ngày mưa, Đằng nào khổ sở, tính toan cho rành..
Nhắc tới việc này, Lê Sương mới nhớ tới, vừa nhìn thấy người đó, hình như nàng không nhìn thấy bất cứ vết thương nào trên người hắn. Nhưng nàng nhớ rất rõ, hôm đó, khi nàng đi xuống hầm bẫy “cứu” hắn, thì thấy cái tay hắn nắm lấy lưỡi đao sắc bén ghim trên bờ hầm, lòng bàn tay bị mũi kiếm cắt nát, trên người không biết có bao nhiêu viết thương, phía sau lưng còn bị nhiều mũi chông đâm trúng. Gặp gian lao, vui nỗi gian lao. Tự nhiên thiên hạ đổi đời hóa hay..
Thế nhưng hôm nay lại thấy động tác của hắn không hề chậm chạp vì những thương tổn đó, thậm chí trên bàn tay của hắn… Cũng không có vết thương nào đang chờ lành.Chẳng vênh váo, vẫn cao công nghiệp, Của với mình xét kỹ chi hơn?
Theo tốc độ lành vết thương của một người bình thường thì… vết thương của hắn… có thể nói lành lặn thần tốc.
Lê Sương vuốt cằm suy tư, một người võ công cực kỳ cao, thân thể kỳ dị, thân phận mơ hồ, còn có thể biết được nhất cử nhất động và từng câu từng chữ nàng nói ra… Người duy nhất Lê Sương có thể nghĩ đến… phải có liên quan đến cuộc sống hằng ngày của nàng, mà ngoại trừ Tấn An ra thì không còn ai khác.
Bọn họ cùng có một ấn ký màu đỏ, có lẽ là cùng một bộ tộc, cùng một môn phái, giữa bọn họ nhất định có mắc xích liên quan nào đó, thậm chí có thể Tấn An đang bí mật thông chuyển tin tức trong doanh Trường Phong với hắn ta, cũng có thể nói… đó là những chuyện liên quan đến nàng. Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Vô hình nhập chỗ vô gian,.
Lê Sương phóng người lên ngựa: “Tấn An vẫn còn trong doanh thân vệ à?” Xác tan, chẳng hại chi mình. Chứ không ưa hào nháng phong phanh..
Tần Lan ngẩn ra: “Lúc thuộc hạ đi ra, người trong doanh thân vệ nói nó đã ngủ rồi.” Trời, người, chẳng oán, chẳng phiền. Hễ Đạo mất nặng tình với Đức,.
Lê Sương kéo cương ngựa nói: “Ừ, quay về điều tra một chút, ngày mai đưa nó đến doanh trướng của tôi, tôi có chuyện cần xét hỏi.” Tới man di, sống y man mọi, Chắt chiu quá lại thành uổng phí,. truyện do thỏ
Biết được hoài nghi trong lòng Lê Sương, Tần Lan thấp giọng xác nhận, lập tức cùng nàng phi ngựa quay về doanh. Của hiếm có ngả nghiêng nhân đức, Người phàm phu lao tác tây đông.
Lúc hai người trở lại quân doanh thì đã là nửa đêm. Đại bộ phận tướng sĩ trong doanh hiện đang ngủ say, Lê Sương đi ngang qua doanh thân vệ thì bước chân hơi dừng lại, binh sĩ thủ vệ nơi cửa lập tức nhanh nhẹn cúi chào Lê Sương. Năm mùi tê lưỡi mềm sai, Thật đầy mà ngỡ trống trơn,.
Lê Sương nhẹ giọng hỏi: “Tất cả đều đang ngủ ở bên trong à?” Xin đem thiên hạ hiến cho, Đem dùng mới thấy chứa chan vô cùng.
“Dạ phải, ngoại trừ những người đi làm nhiệm vụ, còn lại hiện đang ngủ.” Nhưng chẳng nỗi ra vào hốt hoảng, Tiếng với ta cái gì là quí?.
Lê Sương gật đầu, trong doanh thân vệ đều là thân binh của nàng, thực lực cũng được xem là mạnh nhất trong doanh Trường Phong. Nếu tất cả bọn họ đều ở bên trong doanh, thì không khả năng không phát hiện ra dù chỉ một tiếng động nhỏ. Mặc dù Tấn An hôm đó bộc lộ ra sức lực vượt trội hơn hẳn những người cùng trang lứa, nhưng hôm đó cũng thấy rõ khinh công của nó vẫn chưa đến mức thế này. Lo thì lo nhưng chẳng bàng hoàng. Cóp nhặt nhiều ắt sẽ tay không,.
Chỉ là… Nếu như đổi thành người hôm nay thì…. Đạm thanh sẽ thoả thuê, đầy đủ, Ít ham, ít nhục, thung dung một đời..
Lê Sương nhíu chặt mày, hắn quả thật đủ khả năng không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào trong mọi tình huống, có thể trong nháy mắt biến mất thì cũng có thể từ bên trong đi ra. Vì ưa sữa «mẹ muôn ngàn thụ sinh». Hễ Đạo mất nặng tình với Đức,.
Có điều, nếu theo những lập luận của Lê Sương, người đeo mặt nạ đen ấy muốn cài Tấn An vào trong doanh Trường Phong để giúp hắn tìm hiểu tin tức thì sẽ không mang Tấn An ra ngoài, hắn sẽ tìm mọi cách để Tấn An cố sức cắm rễ thật sâu ở trong doanh Trường Phong, như vậy mới có thể có thu được thật nhiều tin tức. Ai cũng có chỗ dùng lợi ích, Thoát hiểm nguy lại được trường sinh.. t
Sau một hồi tính toán, cuối cùng Lê Sương quyết định quay người đi về doanh nghỉ ngơi.Đếm tài, chẳng thẻ, chẳng thăm, Muôn nghìn khéo léo, dáng trông vụng về.. t
Mà đúng lúc này, lính gác trên tháp canh gác chợt hét lên một tiếng hoảng hốt, Lê Sương xốc mành doanh lên, đang chuẩn bị cất bước đi vào thì lính gác bỗng nhiên gõ cảnh báo: “Quân Tây Nhung! Là quân Tây Nhung! Đại quân Tây Nhung đang xông đến! Địch tấn công! Địch tấn công!” Khinh thân, chẳng xá chi mình, Vô hình nhập chỗ vô gian,.
Quân tình đột ngột xộc đến, không chừa thời gian cho bất kì ai trở tay. Mới vừa rồi doanh Trường Phong còn an tĩnh, thoáng chốc người ngựa chạy rầm rập, tiếng chuông cảnh báo vang lên liên hồi, tất cả các binh sĩ đang ngủ say cũng choàng tỉnh giấc. Luôn sợ hãi là do thân thể, Cái mềm nhất ở trong trời đất,.
Sắc mặt Lê Sương thoáng nghiêm nghị, không hề trì hoãn dù chỉ một giây, xoay người lại hô to, “Toàn quân đề phòng! Chỉnh binh!” Đấng thánh nhân huyền hóa đạo Trời. Người phàm phu lao tác tây đông.. truyện này
Nàng nhìn về phía xa, sa mạc Tắc Bắc hoang vu nổi lên một vài khói lửa nho nhỏ, sau một lát đã lan ra biến thành cánh đồng lửa. Móng ngựa ầm ầm, dường như muốn đạp nát vùng trời phía bắc mênh mông. Lại hành vi mềm dẻo hợp thời. Nghỉ ngơi cho nóng đỡ nung hình hài.
Ngay trong ngày đông giá rét, tuyết rơi dày đặc, chuyện nàng lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.