Tỉnh dậy, bốn phía vẫn đen kịt, thời gian trong địa lao khép kín giống như là không trôi qua vậy, Lê Sương có chút mơ hồ, phân không rõ ngày đêm, nhưng qua một lát, nàng cảm thấy sức nặng trên đùi hơi trầm xuống, cúi đầu nhìn một cái, đã biết thời gian rõ ràng.
Bây giờ hẳn là buổi tối, bởi vì Tấn An đã biến thành nam tử trưởng thành. Giống như mỗi đêm ở Tắc Bắc ngày trước nàng thấy hắn vậy.
Không mang mặt nạ đen cho nên mặt mũi càng lộ vẻ tinh xảo, hắn còn đang ngủ say, có lẽ mấy ngày nay cũng không ngày nào ngủ yên, cho nên vừa nằm đã ngủ, rất khó tỉnh lại.
Lê Sương nhìn khuôn mặt an tĩnh của hắn, lơ đãng nhớ tới mấy buổi tối mấy tháng trước, người con trai thần bí, mỗi lần xuất hiện là có thể dễ dàng kích động tâm trạng nàng, tức giận cũng có, xấu hổ cũng có, sợ hãi cũng có...
Lê Sương vừa nghĩ, vừa dùng tay nhẹ nhàng chạm vào gò má hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vạch qua lông mày cùng sống mũi, hốc mắt hắn so với người Đại Tấn sâu hơn một ít, nếu so sánh, hắn giống người Tây Nhung hơn, nhưng người Tây Nhung không có tinh xảo(đẹp) được như hắn.
Lê Sương đo đạc mỗi một tấc da trên mặt hắn, lông mi cũng dài, chỉ là dưới mắt hơi có chút xanh xao, là minh chứng cho khoảng thời gian này phải chịu bao nhiêu hành hạ, còn có đôi môi khô nứt, bong da, làm đầu ngón tay Lê Sương có chút ngứa ngáy, nàng muốn chạm lên những chi tiết tiều tụy trên mặt hắn, đầu ngón tay không tự chủ được dao động ở trên môi của hắn.
Ngoài ý liệu, người đang ngủ mơ kia lại chợt nhẹ nhàng mở miệng, ngón tay Lê Sương vô tình rơi vào giữa miệng hắn.
Hắn cắn...
Động tác của răng và môi rất nhẹ, mang theo nhiệt độ từ thân thể hắn, ấm đến nỗi làm người phát run.
Lê Sương theo bản năng muốn rút tay ra nhưng hắn lại dùng sức cắn tay nàng, khiến nàng phải ngừng động tác, không đau, cũng không nhẹ.
Hắn không buông nàng ra.
Lê Sương đảo mắt nhìn một cái, Tấn An không biết từ lúc nào đã mở mắt, hắn lẳng lặng nằm ở trên đùi nàng, cứ mập mờ ái muội cắn ngón tay nàng, ngưng mắt chuyên chú nhìn nàng.
Bốn mắt đối nhau, trong địa lao khí tức mập mờ khó giả thích, một mảnh yên lặng.
"Tấn An..." Lê Sương lấy lại lý trí, nàng ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt, "Buông lỏng ra."
Miệng Tấn An hơi buông lỏng một chút, để cho Lê Sương lấy ngón tay ra, Lê Sương mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đã nghe Tấn An lên tiếng:
"Nàng thích chạm vào ta sao?"
... Thật là trực tiếp!
Nếu như Tấn An chỉ là đứa trẻ con, cho dù biết nội tâm hắn là người lớn thì Lê Sương sẽ không quá lúng túng, hình dáng bé nhỏ, Lê Sương sẽ không mang nhiều cảm xúc như vậy. Nhưng hiện tại hắn là nam nhân to lớn, dáng dấp còn phù hợp với thẩm mỹ của nàng... Hắn cứ như vậy nằm ở trên đùi của nàng, ở khoảng cách gần như vậy, hỏi ra một câu như vậy, Lê Sương cảm giác mình có chút đỏ mặt trong chớp nhoáng này.
Nàng lại ho khan một tiếng, còn chưa có trả lời, Tấn An lại nói: "Ta muốn hôn nàng."
"..." Lê Sương sửng sốt, "Hả?"
Tấn An nghe lời, nói lại lần nữa: "Ta có thể hôn nàng không?"
Lê Sương ngạc nhiên: "Ngươi..."
"Hắn nói hắn muốn hôn ngươi kìa. Thu thu lại cái vẻ mặt đó đi." Bên ngoài địa lao bỗng nhiên truyền tới tiếng Vu Dẫn đang xem náo nhiệt, "Ta cũng nghe được rồi."
Lê Sương lúng túng, thẹn quá hóa giận, cắn răng: "Sao ngươi vẫn còn ở đây hả?"
Không đợi Vu Dẫn trả lời, Tấn An từ trên đùi Lê Sương ngồi dậy, mắt lộ ra sát khí: "Ta gϊếŧ hắn."
(chết mịa anh Vu)
Lê Sương vội vàng kéo tay hắn, bên ngoài cũng truyền tới tiếng Vu Dẫn không biết đặt thứ gì ở dưới đất: "Ai da, thật là làm việc tốt mà không được báo đáp, ta ở chỗ này canh giữ cho các ngươi một buổi chiều, mới vừa đi cho người đưa cơm nước tới, hai người liền muốn gϊếŧ ta. Đạo lý ở đâu đây."
Lê Sương cũng đứng lên, nhưng do ngồi ngủ quá lâu, mạch máu không thông, trong nháy mắt Lê Sương đứng dậy liền cảm giác chân tê dại, giống như vạn con kiến bò, nàng lệch hướng, Tấn An vội vàng đỡ.
Đúng là người chồng mẫu mực thiên hạ. Trước đó sát khí vẫn còn lưu chuyển trong tròng mắt, bây giờ lại lập tức toát ra mấy phần lo âu cùng... sợ hãi, giống
như đứa trẻ đối với vật mình trân quý nhất, bưng sợ ngã, ngậm sợ tan.
Lê Sương khoát tay một cái, trấn an nói: "Chân tê mà thôi, không có sao."
Nàng để Tấn An đỡ nàng đến cạnh cửa: "Tối nay để cho Tấn An đi ra ngoài đi."
Vu Dẫn trầm mặc chớp mắt: "Bên ngoài bây giờ còn rất nhiều người đấy, y bà của ta cũng bảy tám mươi rồi, không chạy nổi đâu."
Lê Sương biết Vu Dẫn lo, nàng tin Tấn An, không biết tại sao, chỉ là tin tưởng hắn. Nhưng người khác không như vậy: "Ngươi cầm còng sắt tới, còng ta cùng Tấn An lại, như vậy được chưa? Hắn không phải phạm nhân, không nên bị nhốt ở chỗ này."
Ánh mắt Tấn An khẽ động, tròng mắt liếc nhìn vết thương trên cổ Lê Sương, nhìn cả cổ tay mảnh khảnh của nàng, mặc dù nàng ở trong mắt người khác là người đứng đầu thiên quân vạn mã, nữ tướng quân có thể ra trận gϊếŧ địch, nhưng trong mắt Tấn An, hắn chỉ muốn giấu Lê Sương ở phía sau, để cho nàng ở nơi an toàn nhất.
"Ta đợi ở chỗ này cũng được." Tấn An nói, "Nàng cũng không phải phạm nhân, không cần vì ta mà bị trói buộc."
Lê Sương đảo mắt nhìn hắn. Đang lúc yên lặng, bỗng nhiên "cạch " một tiếng, là cửa tù được mở ra.
Vu Dẫn đứng ở bên ngoài, thần sắc bất đắc dĩ xen chút buồn cười nhìn chằm chằm bọn họ: "Được rồi được rồi, ta sắp bị hai ngươi dìm chua chết, đi thôi đi thôi, ta cho người an bài dùm các ngươi một căn phòng. Ngọc tằm cổ người cùng chủ nhân ở chung với nhau, sẽ không xảy ra bất trắc gì."
Y bưng cơm nước trên đất: "Đi ra ngoài ăn đi."
Một đường đi lên, Lê Sương vẫn nắm tay Tấn An, thẳng đến khi đi tới cửa địa lao, ánh trăng bên ngoài chiếu xuống đất, đã lâu không thấy ánh trăng, Tấn An bỗng nhiên dừng bước.
Tay Lê Sương vô ý tuột xuống, nàng quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"
Tấn An không đáp.
Lê Sương cũng không thúc giục hắn, chỉ lẳng lặng đưa tay ra, ở trước người Tấn An: "Không phải sợ, đi cùng ta."
Lê Sương đứng ở đó, có ánh trăng chiếu lên, khiến hắn chói mắt, giống như trên người nàng tỏa ra ánh sáng vậy.
"Ta sẽ không làm nàng bị thương." Hắn nói, giống như thề, "Ta sẽ không làm nàng bị thương cũng sẽ không cho bất kỳ ai làm tổn thương nàng."
"Ta biết."Lời nói mềm mại nhưng kiên định, "Ta tin huynh."
Tấn An đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay của cả hai người đều nóng bỏng, sưởi ấm lẫn nhau, lệ thuộc vào nhau.
"Lê Sương." Lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên nàng,
"Nàng sẽ là quãng đời còn lại duy nhất của ta."
Lê Sương há miệng, nàng muốn trả lời hắn, mặc kệ trả lời cái gì, chỉ là muốn khẳng định trước mặt hắn, nàng rất cao hứng, rất kích động khi nghe được hắn nói như vậy.
Nhưng trong nháy mắt, nàng nghe được tiếng quân lính hô hào từ chân núi rất xa truyền đến, là hiệu lệnh của tướng sĩ cho lính trở về doanh nghỉ ngơi. Tất cả lời muốn nói của Lê Sương phút chốc bị xé nát trong l*иg ngực.
Nàng nghĩ tới phủ tướng quân, nghĩ tới tắc ngoại, còn có Trường Phong doanh, nghĩ tới đế vương cao cao tại thượng kia, còn có lúc nàng gặp người đế vương đó, dùng nửa đời sau của mình đổi lấy năm nghìn quân.
Nàng cứu hắn, nhưng trong cuộc đời còn lại của nàng, cũng không biết hắn có phải là duy nhất hay không.
Tác giả có lời muốn nói: có đường!