Nghĩ đến đây, Tống Chỉ Manh cũng lắc đầu: “Cháu tên là Khúc Nhất Phàm, đúng không? Đừng lo lắng, cô sẽ không bao giờ là mẹ kế của cháu, vì vậy sau này gặp cô, cháu đừng gọi cô là đồ xấu xa nữa, được không?”
Khúc Nhất Phàm nghĩ ngờ nhìn cô: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật”
“Vậy cháu tạm thời sẽ tin cô”
Tô Kim Thư dỗ Khúc Nhất Phàm ngồi vào ghế sau xe, Tống Chỉ Manh cũng bẻ lái và đi về.
“Phàm Phàm, sao cháu lại đến đây một mình? Ở đây toàn là ô tô ra vào đường cao tốc, cháu có biết có trẻ con sẽ rất nguy hiểm không?”
Khúc Nhất Phàm cúi đầu ấm ức và không nói dì Tô Kim Thư thấy cậu bé không nói gì nên cau mày lấy điện thoại ra: “Cô sẽ gọi cho cha của cháu. Nếu cha cháu.
không thể tìm thấy cháu, chắc chắn sẽ rất lo lắng!”
Cho đến lúc này, Khúc Nhất Phàm cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô Kim Thư, cô đừng gọi cuộc điện thoại này được không?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Bởi vì cháu vẫn còn giận cha cháu”
Tô Kim Thư không nói nên lời, tình cờ chạm vào ánh mắt Tống Chỉ Manh: Cậu bé này khá thẳng thắn, muốn nói gì thì nói.
Tô Kim Thư chỉ có thể thuyết phục một cách thận trọng “Không phải cô Kim Thư không giúp cháu Nếu như cháu còn đang tức giận, hiện tại chúng †a có thể không quay về, nhưng phải gọi cuộc điện thoại này. Nếu bây giờ một mình cháu ra ngoài, hẳn là cha cháu sẽ rất lo lắng. Nếu cha cháu biết rằng cháu đang ở cùng cô, cha cháu sẽ không lo lẳng về điều đó, phải không?”
Khúc Nhất Phàm nghiêng đầu và dường như đã suy nghĩ cẩn thận rất lâu, rất lâu rồi mới hiểu ra: “Được rồi, nhưng cô phải hứa với cháu là phải đợi đến khi cháu hết giận thì cô mới để cha đến đưa cháu về.”
“Được rồi, cô hứa với cháu”
Sau khi Tô Kim Thư gọi cho Khúc Thương Ly, hai người dẫn cậu bé đến khu vui chơi trẻ em.
‘Sau khi ăn xong, tâm trạng của Khúc Nhất Phàm có vẻ ổn định hơn một chút.
Khi ba người họ đi ra khỏi khu rừng trẻ em, vừa đi tới lối ra, Khúc Nhất Phàm nhìn thoáng qua đã thấy Khúc Thương Ly đứng bên kia đường.
“Cha ơi!”
Khúc Nhất Phàm vui vẻ vội vã bước đến.
Khúc Thương Ly lúc này không còn gay gắt như mọi khi, chỉ đưa tay ra ôm lấy cậu bé: “Sao? Chơi vui vẻ chứ?”
“Con rất vui, cô Kim Thư và cô Chỉ Manh rất tốt với con, con rất thích họ!”
Khúc Nhất Phàm cư xử như một đứa trẻ trong vòng tay Khúc Thương Ly, nhưng lời nói của đứa trẻ khiến biểu cảm trên gương mặt anh ấy hơi khựng lại.
Anh ấy ngẩng đầu lên, liền thấy Tô Kim Thư và Tống Chỉ Manh đang đi cạnh nhau.
Tống Chỉ Manh mở lời chào anh ấy trước: “Hi”
Vẻ mặt của Khúc Thương Ly bình thản, anh ấy gật đầu: “Lần này cảm ơn hai cô, bây giờ cũng muộn rồi, tôi đưa Phàm Phàm về nhà trước”
Tống Chỉ Manh nhìn theo bóng lưng của hai cha con rời đi, trong lòng cô cảm thấy trống rỗng.
không thể giải thích được.
Tô Kim Thư quay đầu lại và liếc nhìn cô: “Chị Chỉ Manh, đây là một cơ hội tốt. Chị thật sự không định chạy lên hỏi cho ra nhẽ sao?”
Tống Chỉ Manh vỗ nhẹ vào vai Tô Kim Thư và lắc đầu “Quên đi, trên đời này có một số chuyện là như vậy. Có duyên nhưng không có phận, những chuyện nên hỏi chị đều đã hỏi rồi, những chuyện chị không biết, nếu như anh ấy muốn nói thì đã nói với chị từ lâu rồi, lần này chị quyết định không miễn cưỡng nữa.”
Giọng Tống Chỉ Manh không to cũng không nhỏ, nhưng tình cờ lọt vào tai Khúc Thương Ly.
Bước chân anh trở nên nặng nề, sắc mặt càng thêm khó coi.