Sau khi cẩn thận chải lại đầu tóc, tâm trạng của Mộ Vấn An mặc dù đã trở lại bình thường nhưng trên trán vẫn có những hạt mồ hôi lấm tấm.
Không, cô ta không được để lộ bất kỳ khuyết điểm nào trước mặt Asius!
Mộ Văn An từ từ thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại cảm xúc rồi bắt đầu trang điểm lại.
Chuẩn bị xong mọi thứ, cô ta định mở cửa đi ra ngoài thì điện thoại rung lên đột ngột.
Cô ta nhìn xuống và thấy rằng đó là thông tin trong hộp tin nhắn.
Cô ta cau mày có phần không hài lòng, bấm mở hộp tin nhắn, trong đó có hơn chục tin nhắn ngắn, tất cả đều cho thấy là do Lâm An Nguyên gửi: “Vãn An, em ở đâu?”
“Nói cho anh biết, em đang ở đâu? Để anh gặp lại em, được không?”
“Vn An, anh biết rằng mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Lê đều không liên quan đến em”
“Anh biết rằng gia đình anh đã hiểu lầm em.
Anh không nên nghỉ ngờ em lần trước.
Em gặp anh lần nữa được không? Làm ơn”
Người đàn ông này vẫn không chịu thua, thật sự không biết là sĩ mê hay là ngu ngốc.
Mộ Vấn An cau mày, cô ta chán ghét xóa tin nhắn trong hộp tin nhắn băng một cú nhấp chuột, sau đó lại cho số điện thoại vào danh sách đen.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Lâm An Nguyên thay đổi số điện thoại, xử lý xong những chuyện này, Mộ Vấn An ném lại điện thoại vào trong túi xách, sau đó mở cửa, ưu nhã bước ra ngoài.
Lệ Hữu Tuấn vừa vào phòng điều khiển máy bay, Tô Kim Thư đã theo cửa bước ra ngoài.
“Cô Tô, cô tỉnh rồi à?”
Đột nhiên nhìn thấy Tô Kim Thư đi ra, tim Lục Anh Khoa đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô kể từ khi cô hết ở cử, cô vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa, chỉ là trên người có có thêm một nét nhẹ nhàng.
“Anh có sao không?”
Tô Kim Thư nhẹ nhàng hỏi, cô biết nguyên nhân khiến Lệ Hữu Tuấn điều Lục Anh Khoa đi xa phần lớn là vì cô.
Vì vậy, câu nói “Anh có sao không?” không chỉ là một lời chào đơn thuần, nó còn mang một dấu vết của sự xin lỗi.
Lục Anh Khoa đưa mắt đi chỗ khác gần như trong tiềm thức, mỗi lần Tô Kim Thư nhìn anh ta, đôi mắt của cô rất đơn giản và trong sáng, không lẫn bất cứ thứ gì khác, nhưng anh ta “Tôi không sao.”
Lục Anh Khoa cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường nhất có thể.
Đây là cơ hội duy nhất và cuối cùng để anh ta ở bên cạnh Lệ Hữu Tuấn.
Nếu anh ta tiếp tục có nhiều suy nghĩ mà mình không nên có như’ trước đây, mọi chuyện sẽ không đơn giản như việc bị điều đi khu ổ chuột.
Đây là lời hứa của anh ta với bản thân, và cũng là đáp