Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 19-2


trước sau

Nhã Na tin mình vĩnh viễn cũng không quên được cảnh phim Hàn trên TV ngày đó. Nữ chính với khuôn mặt tràn ngập sự đau thương càng chạy càng xa trên con phố phủ tuyết trắng phớ, chỉ còn lại chiếc điện thoại rơi trong tuyết đang không phát ra từng tiếng ‘tinh tinh’ cô đơn cho đến khi bị bông tuyết như pha lê vùi lấp, như là mai táng một trái tim thuần khiết. 

Mà chính cô giờ phút này đây, lại đang phải đối mặt với một cảnh tượng khiến người nghẹn họng trân trối khác.Đúng, túi xách của cô rơi trên đất, hai chân cô không ngừng run rẩy, khóe miệng bất giác run lên… Cô nghe tiếng hét kinh hoàng của nữ chính bên tai, ngỡ rằng đó là tiếng TV, còn vô thức nhìn qua đó. Thế nhưng cô bỗng phát hiện, tiếng hét đó là từ trong miệng mình phát ra, chỉ là tiếng thét này thật thê lương, thật điên cuồng, nên cô hoàn toàn không nhận ra đó là giọng mình. 

Phó Xung bị nụ hôn nóng cháy cùng những âu yếm khiêu khích của Lâm Nguyên khiến cho toàn thân như có lửa đốt. Anh buông rau xanh trong tay, chậm rãi xoay người lại, hai tay ôm lấy Lâm Nguyên, nhắm mắt trìu mến nếm đôi môi nóng ẩm của người đàn ông kia, vật trong tay càng ngày càng cứng ngắc hùng vĩ, anh ép tới gần hắn, chỉ muốn càng ngày càng gần hơn ma tinh đã va vào mệnh mình. 

Một tiếng ‘bịch’ đột nhiên truyền tới bên tai anh, như có cái gì vừa rơi xuống đất. Anh chưa kịp mở mắt ra, một tiếng thét thê lương đã xuyên thấu màng nhĩ của anh. 

Thân hình hai người nhanh chóng tách ra, đồng loạt nhìn về phía tiếng thét kia. Phó Xung kinh hoàng nhìn Nhã Na trước mặt, nhìn đến biểu cảm cũng kinh hoàng không kém của cô. Tại khoảnh khắc đó, anh tưởng trái đất đã ngừng quay, còn bản thân thì đã bị ai đó giết chết, hô hấp cùng nhịp tim dường như đều đã đóng băng. 

Anh thậm chí còn quên cả việc kéo chiếc quần dài và đồ lót chất đống trên mắt cá chân của mình, đến nỗi khi đầu óc chỉ kịp phản xạ rằng anh phải di chuyển thân mình, suýt chút nữa thì anh đã ngã lăn ra. Anh cúi đầu nhìn bộ dáng dáng chật vật của mình, sự xấu hổ vô biên cùng tự trách khiến khuôn mặt anh bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng run rẩy cúi xuống kéo ống quần bên chân.

Nhã Na ngừng la hét, một tay cô che trên miệng như thể sợ chính mình sẽ lại phát ra tiếng thét dọa người kia. Cô như đột nhiên hiểu rõ điều gì, xoay người liền chạy về phía của phòng, chỉ là cô không biết hai chân mình đã mềm nhũn không còn sức lực từ lâu, chống đỡ không nổi động tác kịch liệt mà cơ thể này muốn, thành ra cô lập tức ngã ngồi trên đất. 

Phó Xung mặc lại quần, hai ba bước vọt tới bên Nhã Na, cúi người muốn nâng cô dậy. Anh vừa nắm được một bên tay của cô, cô đã ngồi thẳng lại, vòng tay phải, tát thật mặt lên mặt anh. 

Cái tát này có lẽ là cô đã dùng toàn bộ sức lực, cho nên âm thành mới giòn tan như vậy, khiến một phòng ba người ai cũng bị tiếng vang này dọa sợ. Nhất thời không ai phát ra tiếng động gì, chỉ nghe thấy một bài ca tiếng Hàn phát ra từ TV, tựa hồ, bộ phim cẩu huyết kia cũng đã đến hồi kết. 

“Bỏ tôi ra…” Phó Xung nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô. Anh nhẹ nhàng mở tay. Nửa bên mặt lúc này đã tê rần, bắt đầu nóng lên, trong lòng anh lại bỗng có một suy nghĩ rõ rệt: tại sao cô không đánh nốt mặt bên lại của anh. 

Nhã Na chậm rãi đứng dậy, thuận tay nhặt túi xách dưới đất của mình lên, thậm chí liếc cũng không thèm liếc Lâm Nguyên đang lạnh mặt đứng bên sô pha một cái, mà chỉ nhìn Phó Xung cũng đang đứng dậy, nhìn một bên mặt tái nhợt, một bên mặt lại sưng đỏ còn hiện năm dấu ngón tay của anh. Cô đi ngang qua anh, hai người thoáng chạm nhẹ. Phó Xung thấy cô tránh như tránh vạ mà né khỏi người mình, nghe được giọng nói đầy khinh thường của cô, “Tránh ra! Đồ vô liêm sỉ… Thật ghê tởm!” 

Chẳng hiểu sao, anh chợt nhớ đến món rau đang rửa dở trong chậu bếp, rau muống! Nếu người ta có thể vô tâm như đồ ăn… liệu có phải… sẽ không còn thống khổ như vậy không?

Nhưng người là có tâm, lại cũng sẽ biết… đau. 

Anh nhìn chiếc áo khoác cashmere trắng như tuyết của Nhã Na vụt qua cửa, cô bay vào phòng lặng lẽ như một con bướm trắng, để rồi lại phải rời đi với những vết sẹo trên đôi cánh gấp lại. Con bướm không lấy được mật từ trong lòng hoa, vì bông hoa đó đã bị người khác lén hút mật, một giọt cũng chẳng còn. 

Phó Xung sững sờ mất mấy giây, rồi bỗng hoàn hồn, sải bước chạy ra khỏi cửa. Thang máy đã nhanh chóng hạ xuống, anh run rẩy dùng ngón tay ấn vào các nút, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh và vô số khuôn mặt, luân phiên xoay chuyển, giống như một mớ hỗn độn không tìm nổi manh mối.

Thang máy lên rồi lại xuống, đợi đến khi anh đuổi ra tới đại sảnh khách sạn Vân Khai thì thấy xe Lý Hoành Đồ cũng chạy tới cổng, Nhã Na mở cửa xe, không nói câu gì, Phó Xung chỉ thấy anh rể bỗng nhìn về phía mình, xe nhanh chóng chạy đi mất. 

Nhã Na… Anh rể… Thuyên chuyển công tác…  Thăng chức…

Những khuôn mặt hỗn độn và những hình ảnh liên tục thay đổi trong tâm trí anh dường như dần dần lắng xuống, chắp nối và chồng lên nhau từng chút một, để rồi dần dần, biến thành khuôn mặt của một người đàn ông.

Khuôn mặt đó rất đẹp, rất có nét, nhưng trên đó lại là một đôi mắt hơi nheo lại, dường như mang theo một sự âm ngoan cùng lãnh khốc khó tả. 

Đó là mặt của Lâm Nguyên. 

Lúc Phó Xung về phòng, không ngờ lại thấy Lâm Nguyên đang rửa mớ rau muống vừa rồi anh còn chưa rửa xong kia. 

Anh chậm rãi đi đến phía sau hắn, cả người tựa vào bên bàn ăn, vì anh cảm thấy hai chân mình như có chút nhũn ra.

“Anh biết cô ấy sẽ đến?” Phó Xung bình tĩnh lại lạnh nhạt mà hỏi. 

Người Lâm Nguyên cứng đờ một chút, nhưng vẫn tiếp tục rửa rau, “Đúng, anh biết.” 

“Sao anh biết?” Điều hòa trong phòng nhất định là hỏng rồi, Phó Xung vô thức run lên, từng đợt lạnh ập đến trên người. 

“Anh bảo anh rể của em nói ra quan hệ của chúng ta cho cô ấy, đoán chắc hẳn cô ấy sẽ tới đây chất vấn em.” Lâm Nguyên đặt rau xanh đã rửa sạch vào đĩa trống rồi lắc nước trong tay, như thể muốn vẩy đi chút việc không vừa ý vậy. 

Quả nhiên là thế. 

Phó Xung cảm giác trong lòng mình có cái gì đó vốn không hề vững chãi ầm ầm sụp đổ. 

“Là anh cố tình để cửa cho cô ấy…” Anh phát hiện giọng mình như mất đi sức lực, như là đang nỉ non, cũng như là đang lầm bầm lầu bầu. 

“Không sai! Không phải cô ấy muốn thấy, muốn biết chuyện của hai ta? Vậy thì cho cô ấy xem thoải mái đi!” Nghe thấy Phó Xung nói chuyện như người mất hồn, giọng điệu và sắc mặt của Lâm Nguyên thay đổi, đều đột nhiên trở nên dữ tợn, tựa hồ mang theo phẫn nộ kịch liệt.

Sự phẫn uất này giống như một cơn “SARS” khủng khiếp, ngay lập tức lây lan, chạm đến người Phó Xung. Hai tay anh chống trên bàn ăn run lên, nghiến răng nghiến lợi, như muốn cắn gì đó trong không khí.

Đúng vậy, hiện tại anh chỉ muốn nhào lên, hung hăng cắn lên gương mặt khôi ngô lạnh lùng lại âm hiểm cay nghiệt này, xem xem dưới lớp da anh tuấn của hắn rốt cuộc là cái dạng xấu xí gì. 

Người này, người đàn ông luôn miệng nói yêu anh này, người vẫn giao hoan ân với anh mỗi đêm, hóa ra lại vẫn chỉ là tên súc sinh chỉ biết thỏa mãn dục vọng của chính mình, có thể dùng đèn bàn đánh ngất rồi cường bạo anh mà thôi! Trong lòng hắn rốt cuộc vẫn chỉ có hắn, chỉ thương mình hắn mà thôi! Hắn chưa từng quan tâm đến cảm nhận của người khác, cho dù người ấy có là người hắn yêu thương thì hắn cũng căn bản không thèm để ý xem liệu mình có xúc phạm tới tôn nghiêm cùng mảnh linh hồn hèn mọn mà anh đang đau khổ giãy dụa mà bảo vệ! 

“Bây giờ cô ấy cũng đã biết em là người như thế nào, chắc chắn sẽ không đòi kết hôn với em nữa. Em yên tâm, cô ấy trong lòng cũng thương em nên sẽ không nói ra chuyện giữa chúng ta đâu…” Lâm Nguyên chỉ mới nói một nửa, hắn còn muốn nói mình đã dùng quyền lực cùng sự nghiệp để uy hiếp anh rể của anh, người đàn ông vẫn luôn muốn trèo lên cao kia nhất định sẽ không nói ra chuyện của em vợ mình cho người trong nhà. 

Nhưng lúc Phó Xung nghe thấy hắn nói “Cô ấy cũng đã em là người như thế nào”, lửa giận liên thiêu đỏ mắt anh. Không sai, người bạn gái vẫn luôn nhu thuận lanh lợi, nhẹ nhàng thông minh của anh đã nói cho anh biết cô nghĩ anh là người thế nào. 

“Biết tôi là người như thế nào? Đúng! Cô ấy biết tôi là loại biến thái vô liêm sỉ, thấy tôi cho anh chơi chỗ đó rồi đấy! Anh hài lòng chưa? Anh toại nguyện chưa?” Mắt anh đỏ bừng lao thẳng về phía Lâm Nguyên, lửa giận ngút trời trong người lúc này chỉ khiến anh muốn đè người đàn ông này xuống đất mà hung hăng đánh. 

Anh đã mất đi tia lý trí cuối cùng, miệng vẫn không ngừng tuôn ra những lời chửi rủa ác độc, hai nắm đấm mạnh mẽ thô bạo nện lên mặt, lên người Lâm Nguyên, như thể người kia là kẻ thù không đội trời chung chứ không phải là ái nhân chung chăn chung gối của anh. 

Khi một chút tỉnh táo còn sót lại quay về trong anh, anh phát hiện mình đang cưỡi trên người Lâm Nguyên, hai nắm đấm nóng cháy, mu bàn tay dính đầy máu tươi đỏ chót. 

Anh dường như đột nhiên nhớ tới cảnh tượng vừa mới lướt qua, từ lúc người kia bị anh như hổ vồ lao tới đè xuống liền vẫn không nhúc nhích, để anh đánh ngã hắn, để anh tấu lên mặt, lên người hắn, mà hắn thì không có một chút né tránh, cũng không hề đánh trả. 

Gương mặt anh tuấn của hắn bị anh đánh vỡ mấy chỗ, môi và khóe mắt sưng xanh, một bên tai cũng bị trầy xước, máu vẫn còn ứa ra. Đôi mắt thường hay nheo lại của hắn giờ càng ngày càng hẹp lại bởi vết thương sưng tấy, thế nhưng Phó Xung vẫn có thể thấy trong đó sự… thẳng thắn, thành khẩn kỳ lạ. 

Đúng vậy, cho dù hắn làm ra đủ trò bỉ ổi đê hèn sau lưng anh, nhưng hắn lại không hề nói dối, ngụy trang mà lừa gạt anh. Người đàn ông này, cho dù có khốn nạn, nhưng cũng khốn nạn một cách thẳng thắn. 

“Xin lỗi… anh không còn cách nào khác, anh thật sự không thể mất em…”

Giọng nói của hắn xuyên qua đôi môi sưng tấy, có chút khàn khàn, có chút yếu ớt.

“Tại sao lại không đánh trả? Xin lỗi cái gì? Giả tạo cái gì? Họ Lâm, anh không phải làm bộ làm tịch, làm gì còn ai hiểu tôi bằng anh nữa! Anh con mẹ nó chính là thằng chó khốn kiếp, nham hiểm nhất…” Phó Xung rời khỏi người hắn, miệng vẫn miễn cưỡng chửi rủa, nhưng tại sao, nhìn vết máu trên người cùng với vẻ mặt bình tĩnh khó tả của hắn, trái tim anh lại đau đến mức muốn hét lên như vậy. 

Rốt cuộc thì tại sao nó lại đau như vậy? Phó Xung cảm giác đầu cũng đau như tim vậy. Nếu còn cứ ở lại đây, anh nhất định sẽ điên mất, điên mất! 

Anh nhìn xuống người đàn ông đang bình tĩnh nhìn chằm chằm chính mình trên mặt đất kia, giật lấy điện thoại, mang giày rồi chạy ra ngoài.

Lâm Nguyên ở trên mặt đất nghiến răng nâng thân thể đau nhức dậy, dùng mu bàn tay xoa xoa vết máu trên khóe miệng, trong miệng phát ra một tiếng “hừ”. Tên nhóc này đánh cũng quá tàn nhẫn! “Nhưng lần này, là anh thật sự cam tâm tình nguyện để em đánh…” 

Bởi vì đêm đó, dưới ánh trăng thê lương, lạnh lẽo, khi làn gió lạc núi kia nức nở hú lên, khi Phó Xung vì mệt mỏi mà chậm rãi đi vào giấc ngủ, Lâm Nguyên đã đứng trước cửa sổ, âm thầm hạ quyết tâm. 

Tôi biết quyết tâm này sẽ khiến người khác phải đeo trên lưng nỗi đau khổ rất lớn, bao gồm cả người tôi yêu rất nhiều, nhưng là người đã đẩy tôi đến đường cùng, tiếp tục tiến về phía trước có lẽ sẽ chỉ còn nước tan xương nát thịt; thế nhưng nếu lùi về phía sau, tôi và em sẽ là chỉ xích thiên nhai*! 

(*) Ý chỉ khoảng cách tuy rất gần, nhưng lại khó gặp mặt, giống như xa tận chân trời.

Tôi… thà làm người có lỗi cũng nhất định không làm người buông tay em! 

Phó Xung bắt taxi đến nhà mới ở Phong Tình Nhã Ngạn, anh tự hỏi liệu cha mẹ già yếu của mình có phải là đang hưởng thụ sự bình yên hay không. Trên đường anh gọi điện thoại cho Lý Hoành Đồ, điện thoại bên kia vẫn luôn bận, không liên lạc được, khiến Phó Xung càng thêm bất an.

Lúc mẹ anh ra mở cửa, thấy Phó Xung đang mặc quần áo thể thao, có chút căng thẳng đứng ở cửa, bà ngẩn cả người. 

“Sao con lại tới đây? Trời lạnh vậy mà mặc có cái áo như này thôi à? Sao thế? Sao bên mặt con nó lại đỏ vậy?” Bà cụ vừa kéo con trai vào căn phòng xinh đẹp để sưởi ấm, vừa nhìn anh đầy nghi hoặc.

“Không có việc gì đâu ạ, con vừa từ bên ngoài chạy bộ về, chắc là lạnh quá nên vậy. Cũng không biết sau nhưng tự dưng con muốn gặp ba mẹ quá. Ba đâu hả mẹ?” Phó Xung thấy bà cụ không có điểm gì khác thường, trái tim cũng chậm rãi bình tĩnh lại. 

“Ba con đi ngủ rồi. Mổ xong ông ấy nghe lời bác sĩ lắm, ngày nào cũng đi ngủ sớm.” Bà cụ nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì của con trai, quay lại tiếp tục xem TV.

“Mẹ… Tối nay con không về bên kia nữa, con muốn ngủ ở đây một đêm, đỡ phải quay lại làm phiền lãnh đạo.” Anh vừa nói vừa đẩy cửa phòng ngủ của mình và Nhã Na.

“Vậy lát nữa hãy dọn dẹp qua phòng ngủ của hai đứa đi, ba mẹ đều chưa động chạm gì đến căn phòng đó hết đâu, vẫn còn nguyên như lúc Nhã Na thu dọn đấy.” Bà cụ âu yếm nhìn tấm lưng cao lớn của cậu con trai, thấy anh đóng cửa phòng ngủ lại rồi mới hướng mắt quay lại nhìn TV. 

Phó Xung không bật đèn, tùy ý nằm trên chiếc giường lớn có mùi thơm thoang thoảng, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện.

Trong phòng không kéo rèm cửa, ánh trăng như nước tràn vào ngôi nhà mới trang nhã này
qua lớp kính của cửa sổ lồi, và mọi thứ trong phòng đều có chút mơ hồ mờ ảo. Ánh mắt Phó Xung bất giác rơi vào bức ảnh cưới ở bức tường đối diện, đó là bức ảnh hôn nhau của một cặp đôi trong trang phục học sinh được chụp ở ven sông Thanh Thủy Hà. Trong màn đêm mờ ảo này, dưới ánh trăng bàng bạc, đôi nam nữ hôn nhau trong khung cảnh kia dường như trở nên vô cùng cô đơn, phảng phất như trong bóng đêm vô tận, nụ hôn kia càng thêm nặng trĩu.

Phó Xung lần lượt chạm vào hai mu bàn tay, ở nơi khớp xương trồi lên vẫn còn có chút đau xót. Lúc ấy anh xuống tay chút nương tình, rõ ràng là người ấy đã bị anh đánh cho tơi tả….. Hắn hẳn là rất đau đi? Anh dường như nhận ra chính mình vậy mà lại vẫn nhớ mong cái gã đàn ông vô tình ấy, thấp giọng tự mắng bản thân mình một câu, lại phát hiện một khi khuôn mặt hờn dỗi và lạnh lùng ấy hiện lên trong đầu, suy nghĩ của anh sẽ trở nên mất kiểm soát, trong tâm trí đều là….. khuôn mặt của hắn, khuôn mặt của hắn và khuôn mặt của hắn! Phó Xung thô bạo nhảy khỏi giường, gần như ;à dí cả người vào tấm ảnh cưới, anh muốn xem nụ hôn giữa anh và Nhã Na trong ảnh ngọt ngào như thế nào, để anh có thể hoàn toàn trút bỏ khuôn mặt của người đàn ông đó ra ngoài. Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên tấm ảnh trong khung, hai người trong bức ảnh chiếm gần hết phông nền, chỉ còn lại những con sóng của dòng sông Thanh Thủy Hà và khoảng không trắng xóa của bầu trời.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Phó Xung như sững người nhìn bức tranh.

Chỉ có chính bản thân anh biết rằng thứ anh nhìn thấy trong mắt mình là một bức ảnh khác, cái mà anh đã lén dán vào cuốn sách trong cặp của mình. Bức ảnh đó tương tự với bức ảnh trước mặt, chỉ khác là trong khoảng trống có thêm một người đàn ông mang cặp mắt tuyệt vọng.

Phó Xung định đi rửa mặt, muốn tỉnh táo trở lại, xua tan những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu mình. Điện thoại đột ngột đổ chuông, anh nghĩ là Lý Hoành Đồ gọi lại, nhưng số của mẹ Nhã Na lại hiển thị trên màn hình, và anh cảm thấy trái tim mình như lơ lửng giữa không trung.

“Phó Xung đấy à? Con có rảnh không? Dì và chú vừa đưa Nhã Na đến khoa cấp cứu của bệnh viện thành phố. Buổi tối con bé về nhà thì liền phát sốt, bây giờ vẫn còn sốt đến mơ màng đầu óc, chú con thì chân tay chẳng được nhanh nhẹn, con có thể…”

“Con đến ngay đây! Hai người đừng quá sốt ruột, con lập tức đến…” Anh cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy nhói lên, hít một hơi thật sâu để ổn định bản thân.

Anh vội vàng nói với mẹ về bệnh tình của Nhã Na, nói rằng anh muốn qua đó xem xét tình hình, anh không nói tình trạng bệnh nghiêm trọng thế nào, không cần thiết phải để bà cụ nhà anh lo lắng không đâu.

Trên đường, anh nhanh chóng gọi điện cho một người bạn học cấp ba hiện đang làm việc ở bệnh viện thành phố, người bạn học đó tình cờ đang trực ca đêm và ngay lập tức giúp anh. Vào lúc Phó Xung bắt taxi đến bệnh viện, Nhã Na đã được chuyển sang nằm phòng bệnh riêng.

Mẹ của Nhã Na rất hài lòng với việc Phó Xung nhờ bạn học của anh giúp đỡ, không chỉ là dành ra một phòng bệnh nhỏ để tiện chăm sóc, bà còn thấy Nhã Na dường như còn được bác sĩ để ý nhiều hơn. Bác sĩ nói rằng Nhã Na là bị viêm amidan cấp tính nên mới dẫn đến sốt cao, tuy đây không phải là bệnh gì nặng nhưng tình trạng viêm của cô đến nhanh và dữ dội quá, dẫn đến sốt cao mãi không lùi, thành ra cũng có vài phần nguy hiểm, người nhà phải chú ý quan sát. Việc cũng không còn gì lớn.

Ba người ngồi trong phòng đến gần mười giờ, Phó Xung khuyên họ về nhà nghỉ ngơi, bản thân sẽ ở lại đây chăm sóc Nhã Na. Trong phòng có một cái giường và một cái sô pha dài, hai vợ chồng già nhìn con gái truyền hai chai nước muối thì cũng dần dần ổn định, nhiệt độ cũng không tăng cao nữa, lại biết Phó Xung tinh tế chu đáo, bọn họ liền dặn dò vài câu, nhắc anh đợi sau khi Nhã Na truyền nước xong thì cũng phải biết nghỉ ngơi cho thích hợp, sáng mai họ sẽ đến thay anh.

Trong phòng chỉ còn lại anh cùng Nhã Na. Một người nằm trên giường bệnh, một người ngồi trên sô pha, rất gần mà như lại rất xa.

Không biết qua bao lâu, Phó Xung vẫn chưa hết mệt mỏi. Lúc này trước mắt anh chỉ còn lại những giọt nước không ngừng nhỏ giọt trong ống tiêm, từng giọt từng giọt, vô cùng vô tận, như thể đang thôi miên một cậu bé gầy yếu đã bị tra tấn thống khổ.

“Không! Không thể nào….. Sẽ không…. Không…..” Nhã Na đang mê mang bỗng thét lên hai tiếng đầy sợ hãi, miệng không ngừng lặp lại vài lời, như đang trong một cơn….. ác mộng.

Phó Xung vội vàng đứng dậy, lo lắng cô sẽ làm rơi kim tiêm trên tay, vì vậy anh nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, dùng một tay ấn vào bàn tay đang truyền nước của cô. Bàn tay cô có vẻ nóng hơn bình thường, lúc ngón tay có chút mát lạnh của Phó Xung chạm vào người, chủ nhân của bàn tay khẽ run lên. Phó Xung ngẩng đầu lên, phát hiện Nhã Na đã mở mắt ra, có chút giật mình nhìn anh.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, Phó Xung cảm thấy cái lạnh giữa đêm đông ngày càng dày đặc.

Nhã Na từ từ rút tay ra khỏi Phó Xung, trước mặt dường như có vô số ánh sáng lấp lánh nhấp nháy, cô không biết là mình vẫn đang trong mơ, hay là đang sốt cao mà bị ảo giác. Cô cảm thấy cô và Phó Xung dường như chẳng có gì để nói, mà lại cũng như có hàng trăm câu hỏi muốn hỏi anh, muốn nghe anh đưa ra câu trả lời mà cô muốn. Cuối cùng cô cũng hỏi câu mà cô muốn biết nhất, nhưng cô không ngờ rằng khi cô nói, giọng nói khàn khàn khiến cô suýt chút nữa tưởng có người thứ ba đang nói chuyện trong phòng.

“Anh nói đi…… Là anh chủ động…. chủ động cùng anh ta ở bên nhau sao? Là vì ham muốn quyền thế của anh ta?”

Từ lúc Lý Hoành Đồ nói cho cô biết về mối quan hệ của Phó Xuyên và Lâm Nguyên cho đến khi chính mắt cô tận mắt chứng kiến, Nhã Na trừ kinh hoàng, tuyệt vọng còn càng cảm thấy phẫn hận cùng bi thương. Trong lòng cô, Phó Xung mà cô vốn yêu, tuyệt đối không phải là loại người vì vụ lợi mà chủ động tiếp cận một người đàn ông.

Nhưng khi cô tận mắt trông thấy hai nam nhân anh tuấn soái khí kia ngọt ngào ôm hôn say đắm…, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu nồng đậm của bạn trai mình, cô hiểu hơn ai ai hết, ba năm bên nhau, sự say đắm đó chưa từng xuất hiện một lần. Ở một khắc đó, niềm tin cuối cùng mà cổ dành cho anh, lung lay. 

Cho nên, cô muốn biết, cô nhất định phải biết, bạn trai cô, đến cùng là vì lý do gì mà thành cái dạng này, thành cái loại người có thể như phát điên mà hưởng thụ khoái cảm khi ở trong tay nam nhân! 

Phó Xung lẳng lặng nhìn ánh mắt chờ mong của Nhã Na, chậm rãi, lại kiên định mà lắc đầu.

“Anh không… không chủ động, cũng không ham quyền thế của anh ta…” 

Phó Xung cảm giác được Nhã Na lại nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.

“Vậy thì… anh và anh ta… là thật lòng yêu nhau sao?” Đây là điều cô vô cùng muốn biết, mặc dù tận sâu trong tim… cô cảm thấy mình… đã biết câu trả lời.

Có gió thổi ngoài cửa sổ, thổi vào kính, phát ra tiếng xào xạc.

Hai người trong phường như chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, Nhã Na thở dài và nhắm mắt lại.

Phó Xung không hề trả lời câu hỏi này. 

Nhưng trong màn đêm ảm đạm và lạnh lẽo này, trong cái phòng bệnh nhỏ bé này, trước mặt cô gái thông minh băng tuyết này, sự im lặng của anh đã là câu trả lời tốt nhất.

Gió đông, bao giờ cũng thật lạnh. 

Phó Xung tới quán cháo bên bệnh viện mua ít món thanh đạm, lại gọi điện cho bố mẹ Nhã Na, biết họ đã ăn sáng, đang chuẩn bị ra ngoài nên anh cũng chỉ mua một phần ăn.  

Chính anh cũng chẳng có chút khẩu vị gì. 

Lúc anh đi thì Nhã Na đã đang ngủ say rồi, anh đặc biệt nhờ một y tá giúp anh để ý cô. Lúc về lại phòng bệnh, y tá kia đã từ bên trong đi ra, nhìn thấy anh thì chào hỏi, “Bạn gái anh tỉnh rồi đó. Ai chà, chị ấy xinh thật sự nha, ốm mà cũng như Tây Thi vậy.” Phó Xung miễn cưỡng cười cười với cô ấy, gật đầu nói một tiếng cảm ơn. 

Anh nhẹ nhàng đi đến bên cửa phòng, nương theo cửa sổ nhỏ trên cửa, anh thấy Nhã Na đang ngồi trên giường bệnh. Cô hình như đang cố buộc lại mớ tóc đen dài của mình lên, nhưng mãi cũng không buộc nổi. Dây chun trên tay hình như bị mắc vào đâu đó, kéo mấy cái cũng không ra, cô cau máy, thiếu kiên nhẫn mà kéo mấy cái, sợi dây chun rời khỏi tóc cô, đem theo không ít tóc. Cô ngơ ngác nhìn nó, bỗng nhiên vứt dây chun sang một bên mà bưng mặt.

Có một giọt nước mặt từ kẽ ngón tay trắng muốt của cô rỉ ra. 

Phó Xung đứng ngoài cửa, cảm thấy một luồng hơi lạnh toát từ lòng bàn chân xông lên, xông đến tận tim. Đúng vậy, cảm giác xuyên thấu tận trái tim và tâm hồn ấy không phải là đau đớn, mà là lạnh lẽo, một cái lạnh thấu xương.

Anh do dự một lúc rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, Nhã Na dường như biết anh đã về, thay vì buông tay, cô vùi đầu vào đùi mình.

“Anh đi đi… sau này cũng đừng đến đây nữa… Tôi… sẽ tìm lý do để báo trong nhà chúng ta đã chia tay. Chuyện của anh tôi cũng sẽ không nói cho người khác…” 

“Nhã Na…” Anh gọi tên cô, lại không biết gọi xong thì phải nói cái gì. 

“Phó Xung, cứ như vậy đi… Tôi nhìn thấy thứ mình không nên nhìn, cái đó sợ sẽ là ác mộng cả đời này của tôi, tôi không tài nào có thể… ép mình chấp nhận một người như vậy… Anh… đi đi.” 

“Xin lỗi…”

Đêm qua, cái người bị anh đánh cho đầy mặt là máu cũng đã nói hai chữ đó, xin lỗi! Thế nhưng, trước mặt lại là người con gái thuần khiết, vô tội vẫn luôn yêu mình. Phó Xung hung hăng chất vấn lương tâm của mình, cũng chất vấn lương tâm người kia, chỉ cần một cần xin lỗi là sẽ đủ sao?  

“Phó Xung, tôi nghĩ… nói ra hay không cũng thế, vì tôi… hận anh!” 

Cô rốt cuộc vẫn nói mình hận anh, đúng vậy, cô hận anh! Hận anh bỗng dưng chém đứt ngang eo một cuộc sống vốn hạnh phúc, bình lặng. Khiến cô vốn đang chạy như điên trên con đường hạnh phúc ấy lại trong nháy mắt rơi xuống vách núi sâu vạn trượng. Rơi nhanh quá, nhanh đến nỗi cơ hội cầu cứu cũng không có thì đã chạm tới tận cùng của tuyệt vọng rồi. 

Thế nhưng tại sao gương mặt đã từng vô cùng thân thiết, vô cùng quen thuộc trước mắt này lại cũng như cô, cũng rơi vào hố sâu, cũng đang vùng vẫy trong tuyệt vọng. Thật đáng tiếc, dù cho hai người đều đang trong hố sâu tuyệt vọng chờ đợi sự cứu rỗi thì giữa anh và cô dường như có một ngọn núi cao ngất ngưởng, cao vô địch chắn ngang. Chúng ta đều như một đứa trẻ trượt chân ngã xuống vực, nếu vậy, người đến cứu chúng ta, sẽ là ai?

Trước khi bố mẹ của Nhã Na đến, Phó Xung lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. 

Anh gọi điện cho đơn vị, nhờ đồng nghiệp xin nghỉ phép hộ mình. Tên nhóc nhận điện thoại của anh bền cười trêu, “Xung ca với thị trưởng đại nhân đúng là như hình với bóng nha! Mới vừa rồi trưởng phòng Lưu còn bảo hôm nay thị trưởng Lâm có việc nên không đi làm xong, sướng muốn chết a!” 

Mặt người kia thương nhiều như thế, e là phải xử lý nên chắc mấy ngày tới sẽ không đi làm. Phó Xung nghĩ đến đây, trên gương mặt tiều tụy bỗng lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị. 

Bệnh viện thành phố cách khách sạn Vân Khai không xa, anh chậm rãi đi về phía khách sạn, nụ cười trên mặt dần biến thành vẻ bình tĩnh. Bước chân của anh ấy ngày càng nhanh hơn, như có cái gì đó ở đấy mạnh mẽ thu hút anh. 

Anh cầm đồ ăn sáng mua bên ngoài khách sạn vào thang máy, nhìn từng tầng từng một lên cao, nhưng sâu thẳm trong trái tim anh có cái gì đó đang âm thầm chìm xuống, cứng lại và đóng băng. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện