Cùng Trời Với Thú

Chương 109: Mặc Sĩ Thiên Kỳ tấn cấp


trước sau

Editor: ChieuNinh

Đợi Sở Chước từ trong phòng bước ra, thì thấy được Mặc Sĩ Thiên Kỳ hiếm khi không có ở trong phòng luyện đan.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi ở trong phòng khách, đang cầm hai quả ngọc đồng nghiên cứu.

Huyền Uyên ngâm linh thủy Ngũ Hành Hoạt ở trong bồn ngọc thạch, A Chiếu nhàm chán ngồi xổm ở trên bàn, móng trái ấn móng phải, một cục lông xù, thật manh thật manh. Nhìn thấy Sở Chước bước ra, ánh mắt nó sáng lên, nhảy lên, liền nhảy đến trên vai nàng, dùng mặt lông của mình cọ cọ nàng.

Thấy Sở Chước bước ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng là hai mắt sáng ngời, cười nói: "Sở tỷ, lần này Dịch Chấn mang đến cho ta hai phần đan phương là ta không có, hơn nữa hiệu quả của chúng nó cực kỳ tốt, một phần là Hồng Dương đan, một phần là Huyền Âm đan..."

Đan phương và linh thảo là vật mà luyện đan sư luôn theo đuổi, mặc kệ là linh thảo cao cấp, hay là đan phương cao cấp, đều rất quan trọng.

Rất nhiều đan phương thượng cổ truyền xuống đều cực kì trân quý, có thể tạo điều kiện cho hậu nhân học tập, sau đó người ta căn cứ vào đan phương của người xưa, tiến tới thay đổi, sáng tạo ra càng nhiều đan phương. Nhưng theo thời gian trôi qua, ở trong thiên tai, rất nhiều đan phương trân quý hoặc tiêu thất, hoặc là nắm giữ ở trong tay thế lực lớn lâu đời, người bình thường khó gặp, khiến cho đan phương cao cấp càng thêm trân quý.

Mặc dù Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thiên phú, nhưng hắn xuất thân là một tông môn nhị lưu đại lục Thiên Thượng Hải, Đan Hà Tông có thể lấy ra đan phương đại đa số tầm thường có thể thấy được, dù có cất chứa đan phương cực trân quý, chẳng qua cũng là đan phương cấp mười, mà bình thường chủng loại linh đan Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến vào luyện chế cũng có vẻ thông thường.

Cho nên đối với loại tồn tại đan phương này, hắn vô cùng khát vọng.

Nhưng rất nhiều đan phương đều nắm giữ ở trong tay thế lực lớn chút lịch sử lâu đời, bình thường khó gặp, thậm chí dù có tiền cũng mua không được.

Hôm nay Dịch Chấn lấy hai phần đan phương lại đây tìm hắn, là thứ không có gì càng làm cho hắn thích hơn. Lúc này không nói hai lời, liền quyết định giúp Dịch Chấn luyện chế linh đan trên hai phần đan phương này. Hơn nữa không thu bất luận phí dụng gì, coi như là giá cả mua hai tấm đan phương này.

Sở Chước nhìn bộ dạng hắn mặt mày hớn hở, âm thầm cân nhắc, xem ra về sau có cơ hội, cũng phải lưu ý một ít đan phương.

Muốn dưỡng ra một Hoàng Cực luyện đan sư, tự nhiên không thể chỉ để cho hắn luyện chế linh đan phổ thông, rất nhiều linh đan cao cấp, cũng phải để cho hắn luyện nhiều thêm.

"Sở tỷ, Hồng Dương đan này có thể thanh trừ ma khí trong cơ thể người, rất thích hợp cho người tu luyện hành tẩu ở đại lục Hắc Xuyên. Bình thường khi bị yêu thú ma hóa gây thương tích, miệng vết thương sẽ để lại ma khí, sẽ cần Hồng Dương đan trị liệu. Mà Huyền Âm đan này, vừa vặn dùng để trị liệu bị linh vật dương tính, linh hỏa tạo thành thương tích, đều cực kì hữu hiệu. Nhưng mà đáng tiếc là, hiện tại ta nhiều nhất chỉ có thể luyện chế ra linh đan cấp bảy thượng phẩm, còn chưa thể luyện cực phẩm..."

Nói tới đây, thì Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ có chút uể oải.

Quả nhiên, vẫn phải tu luyện đến Linh Quang cảnh mới được.

Sở Chước nghe xong, gật đầu nói: "Cho nên, huynh vẫn nên tìm một cơ hội, trước tu luyện đến Linh Quang cảnh thôi."

Trước kia Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không để bụng đối với tu luyện, so với tu luyện khô khan, hắn càng thích nghiên cứu thuật luyện đan ở trong phòng luyện đan hơn, trừ phi tất yếu mới tu luyện. Cho dù hắn biết Sở Chước nói rất đúng, vẫn không thể nâng lòng hào hứng. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Nhưng mà lần này có được hai đan phương cấp bảy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị tính cách theo đuổi cực phẩm làm hại, rốt cục quyết định muốn cố gắng tu luyện.

Chỉ có tu luyện đến Linh Quang cảnh, linh lực ẩn chứa trong khí mạch mới có thể duy trì luyện chế cực phẩm linh đan cấp bảy cần.

Thấy hắn nóng vội, Sở Chước nghĩ nghĩ, nói: "Nếu huynh thật sự gấp gáp, không bằng đi bí cảnh Phệ Ma lâm tu luyện đi."

Lần này Mặc Sĩ Thiên Kỳ có được thạch tủy tẩy tủy, kinh mạch và khí mạch đều khếch rộng không ít, nếu như lần trước hắn chịu dốc lòng tu luyện, có lẽ cũng có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, đã đột phá đến Linh Quang cảnh. Cố tình lúc ấy hắn cảm thấy đã tấn bậc vài cảnh giới nhỏ, vì thế lại phạm lười, không muốn lãng phí thời gian ở trong tu luyện, mới có thể cự tuyệt đề nghị của Sở Chước.

Cho nên lần này, ở sau khi Sở Chước mở miệng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ đồng ý, Sở Chước nói một tiếng với Khích Thành Huân, rồi mang theo A Chiếu và Huyền Uyên, hai người hai thú lại đi Phệ Ma lâm một lần nữa.

Khi mấy người Sở Chước tiến vào bí cảnh Phệ Ma lâm một lần nữa, khi đám chuột Phệ Ma lông đỏ phát hiện bọn họ, thì lông đều xù lên, cái bộ dạng kinh ngạc đến ngây người đó, Sở Chước nhìn xem mà nhịn không được phì cười.

Đám chuột Phệ Ma bị bọn họ hù sợ tới mức lạnh run, còn tưởng rằng Sở Chước là trở về giết chúng nó.

"Mượn một chỗ tu luyện, trong khoảng thời gian này các ngươi đừng tới quấy rầy, nếu không đừng trách đao kiếm không có mắt." Sở Chước cười khanh khách nói với con chuột Phệ Ma bị đẩy tới hỏi ý đồ bọn họ đến.

Con chuột Phệ Ma đó gật đầu thật mạnh, nhắn ý tứ của Sở Chước cho chuột Phệ Ma khác.

Lúc này nhóm chuột Phệ Ma mới thở nhẹ, nhưng vẫn thật là cẩn thận, chỉ sợ Sở Chước thay đổi chủ ý.

Sở Chước dùng linh thạch thiết lập một cái tụ linh trận đơn giản, để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến vào tụ linh trận tu luyện, sau đó thì nàng và Huyền Uyên, A Chiếu canh giữ ở bên ngoài.

Bí cảnh khí hậu thích hợp, sau khi đi đến bí cảnh, bé rùa liền bước ra từ trong túi linh thú.

Nhưng mà nó vẫn là mặc bộ y phục lông xù đó, hiển nhiên vô cùng yêu thích y phục này.

Hoạt động ở trong bí cảnh trong chốc lát, bé rùa liền nói với Sở Chước:【Chủ nhân, đói bụng, muốn ăn thịt nướng.】

Tuy rằng Sở Chước nghe không hiểu lời nó nói, nhưng đã hiểu rõ ràng ý tứ nó nhắn tới, đây là đói bụng muốn ăn cơm.

Đối với yêu cầu của bé rùa, Sở Chước làm chủ nhân vẫn là thỏa mãn.

Bích Tầm Châu không ở đây, thì Sở Chước trở thành đầu bếp, tuy rằng kỹ năng nấu nướng của nàng so ra thì kém Bích Tầm Châu, nhưng thịt nướng đơn giản, nấu canh này nọ thì vẫn làm được. Hơn nữa bản thân thức ăn của thế giới này ẩn chứa linh khí, khiến cho thức ăn đã có vị, lại tiến hành nấu nướng đơn giản, sẽ không đến nỗi khó ăn.

Vì thế trong thời gian Mặc Sĩ Thiên Kỳ khổ bức cắn Ích Cốc đan dốc lòng tu luyện, Sở Chước và hai con thú vui chơi giải trí ngay tại cách đó không xa, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngẫu nhiên mở mắt từ trong tu luyện, thấy một màn như vậy, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, càng cảm thấy mình thật đáng thương.

Hương thơm thức ăn phiêu đãng ở trong bí cảnh, mỗi lần đều dẫn ra đám chuột Phệ Ma trong thạch lâm cẩn thận dò xét.

Cho dù không có Bích Tầm Châu làm nhưng hương thơm thức ăn vẫn quyến rũ người ta, nhưng nhìn bọn họ ăn được ngon như vậy, vẫn làm cho một đám chuột Phệ Ma âm thầm nuốt nước miếng, cũng không quản chúng nó kỳ thực là ngồi không.

Mỗi khi vào thời điểm này, A Chiếu liền nhảy lên một tảng đá, từ trên cao nhìn xuống thạch lâm, đám chuột Phệ Ma bị dọa đến vội vàng rụt đầu lại.

Tuy rằng Bích Tầm Châu không ở đây, nhưng hơi thở trên người A Chiếu còn muốn khủng bố hơn Bích Tầm Châu, đám chuột Phệ Ma sợ không thôi như cũ. 

Ở trong mắt nhân loại, chuột Phệ Ma lớn lên đều là một dạng, chỉ có thể theo bộ lông dài ngắn mà phân ra đực cái, còn cái khác thì không tranh luận được, cho nên Sở Chước cũng không nhận ra con chuột Phệ Ma lần trước dẫn bọn họ tiến vào bí cảnh là con thế nào.

Mặc kệ là con nào, sau khi Sở Chước thấy chúng nó lại chưa từ bỏ ý định dòm ngó, thì vẫy tay với chúng nó.

Chuột Phệ Ma nhìn thăm dò, không dám đi qua.

A Chiếu thấy thế, một móng vuốt đặt ở trên tảng đá, ngao ô một tiếng.

Thanh âm mềm mại, không có uy thế bách thú chi vương, nghe qua giống như mèo con chỉ nuôi trong nhà, nhưng làm cho thịt béo cả người đám chuột Phệ Ma run lên, liền lăn lộn chạy qua, nháy mắt thì đã chạy tới mấy chục con, sắp sắp xếp xếp đứng ở trước mặt Sở Chước, dùng cặp mắt chuột ướt sũng tội nghiệp nhìn bọn họ. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Sở Chước nhìn nhìn, vẫn không phân biệt được sự khác nhau của chuột Phệ Ma, cười nói: "Đúng rồi, lần trước không phải cho các ngươi mười phần thạch tủy sao? Các ngươi đã tẩy tủy chưa?"

Nghe nói như thế, chuột Phệ Ma nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó mấy con chuột Phệ Ma có bộ lông cả người càng sáng bóng đi lên trước.

Chúng nó không chỉ có da lông trơn sáng, hơn nữa thân hình cũng muốn nhỏ hơn đám chuột Phệ Ma
chung quanh một chút. Hoàn mỹ là từ ngắn gọn thuyết minh cái này, không phải mập mạp cực lớn là lợi hại, chuột Phệ Ma ngắn nhỏ có khả năng cao, đào động, chạy trốn, đánh nhau lợi hại hơn chuột Phệ Ma mập mạp.

Mấy con chuột Phệ Ma này đúng là mấy con tẩy tủy qua.

Sở Chước quan sát chúng nó một lát, trừ bỏ nhìn được sau khi tẩy tủy thì thực lực lợi hại hơn ra, cái khác lại không nhìn ra được.

Chuột Phệ Ma chính là yêu thú cấp năm, cho dù có thể tẩy tủy, cũng không thể làm cho chúng nó đột phá hạn chế bản thân, vừa tu luyện đến cao cấp, sau đó biến hóa.

Yêu thú cấp thấp muốn tu luyện biến hóa không dễ dàng, bản thân hạn chế ở nơi này, trừ phi có kỳ ngộ gì đó, khiến cho phát sinh biến dị, mới có thể đột phá hạn chế, bước nhập vào hàng ngũ yêu thú cao cấp, sau đó trải qua tu luyện nữa, mới có thể biến hóa. Những gian nan trong đó, không phải một lời có thể nói hết.

Xem qua rồi, Sở Chước liền để cho đám chuột Phệ Ma rời khỏi.

Những ngày sau đó, Sở Chước mang theo A Chiếu, Huyền Uyên vừa hộ pháp cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, vừa vui chơi giải trí, mỗi ngày đều rút ra một ít thời gian tu luyện.

A Chiếu là đứa không chịu ngồi yên, lập tức thì mang theo Huyền Uyên đi dạo bí cảnh mấy lần, chuột Phệ Ma trong bí cảnh ở trước mặt nó, chỉ có thể cúi đầu nghe theo. Ngay lập tức, nhóm chuột Phệ Ma trong bí cảnh đều muốn A Chiếu trở thành lão đại, rất nghe lời, nhưng lại lấy ra rất nhiều thứ loạn thất bát tao cho Sở Chước.

Trong đó lại có rất nhiều túi càn khôn.

Đây đều là thứ của những người tu luyện ngã xuống ở trong Phệ Ma lâm hoặc là bí cảnh, nhóm chuột Phệ Ma thừa dịp người ta không chú ý, thì nó thu thập lại. Nhưng mà chúng nó không có thủ đoạn của người tu luyện, loại đồ như túi càn khôn này chúng nó mở không ra, đối với mấy thứ này cũng không thèm để ý, tìm đến đưa cho Sở Chước.

Sở Chước lọc hết đồ trong túi càn khôn, lại có được một khoản tiền.

Nửa tháng sau, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bên kia rốt cục có động tĩnh.

Theo linh khí thiên địa biến hóa, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bắt đầu trùng kích vào Linh Quang cảnh.

Trải qua hai ngày thời gian, rốt cục Mặc Sĩ Thiên Kỳ thành công tấn bậc Linh Quang cảnh, ổn định lại ở Linh Quang cảnh tầng một, tiếp theo lại tốn ba ngày thời gian củng cố tu vi.

Sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ củng cố tu vi lại rồi, mở mắt ra, cũng không quản cái khác, liền hưng phấn mà lấy đan lò ra bắt đầu luyện đan.

Luyện đan cũng là một loại luyện đan sư củng cố tu vi, hơn nữa ở trong luyện đan, sử dụng linh lực càng cẩn thận, kỳ thực coi như là một loại tu luyện, chỉ là tốc độ tu luyện không được toàn tâm toàn ý đắm chìm như võ giả thôi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện linh đan nửa tháng không gián đoạn, rốt cục dừng lại.

Sở Chước và A Chiếu, Huyền Uyên thì ở bên cạnh nhìn, một người hai thú đều ngậm cái chân gà nướng gặm nhấm. Bên cạnh còn có một bếp lò linh than hun nóng, bên cạnh còn bày các loại gia vị, trên bếp lò bày một cái lưới sắt, đang dùng mảnh nhành cây xuyên thịt nướng cùng linh thảo.

Từng đợt hương vị thịt nướng tung bay đi, kích thích thần kinh vị giác của người ta.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt tiều tụy chấm dứt luyện đan, đã bị một người hai thú thoải mái kích thích đến, ngao một tiếng, nhào đi qua cầm lên một chuỗi thịt lát nướng ngon nhét vào miệng, cũng không quản nó nóng phỏng miệng.

Liên tục ăn Ích Cốc đan một tháng, miệng đều nhạt ra chim rồi.

Sở Chước nướng cho hắn mấy mâm thịt nướng, hỏi: "Thế nào? Vẫn thuận lợi sao?"

"Đương nhiên thuận lợi... Ta đã có thể luyện ra cực phẩm linh đan cấp bảy... Sở tỷ, cảm ơn cô..." Mặc Sĩ Thiên Kỳ miệng còn nhét đồ ăn, giọng nói nghe qua vô cùng hàm hồ.

Sở Chước mỉm cười, tiếp tục nói: "Ta xem bí cảnh này rất tốt, linh khí sung túc, không bị ma khí ảnh hưởng, không bằng liền nán lại ở chỗ này thêm đoạn thời gian, huynh luyện nhiều một ít linh đan ở trong này."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ gật đầu, nàng nói cái gì thì là cái đó.

Ăn uống no đủ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại tiếp tục luyện đan, dự tính luyện hết trăm phần linh thảo lần này Dịch Chấn đưa tới thành linh đan, coi như là dùng để luyện tập. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Như thế lại nán lại ở trong bí cảnh một tháng, rốt cục Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều dùng hết trăm phần linh thảo luyện chế xong Hồng Dương đan và Huyền Âm đan Dịch Chấn cho hắn. Tổng cộng luyện chế ra trên trăm bình cực phẩm Hồng Dương đan và Huyền Âm đan, trong mỗi bình đều có mười viên.

Cái thành tích này, nếu như nói ra ngoài, nhất định sẽ tạo thành oanh động thật lớn.

Cho nên Mặc Sĩ Thiên Kỳ thương lượng qua với Sở Chước, quyết định chỉ đưa một nửa cực phẩm linh đan cho Dịch Chấn, cái khác thì tạm giữ lại. Cho dù là một nửa cực phẩm linh đan, số lượng này cũng đủ kinh người.

"Sở tỷ, linh thảo trong tay ta lại dùng không còn bao nhiêu, phải đi mua thêm." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.

Sở Chước vung tay nhỏ, hào khí tận trời nói: "Được, về thành Hắc Xuyên thì đi mua, thuận tiện cũng mua chút linh thảo cấp tám cho huynh luyện tập."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nay xem như luyện đan sư cấp bảy, hơn nữa cảnh giới củng cố, có thể bắt đầu buông tay nghiên cứu linh đan cấp tám.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe nói như thế, nhịn không được lại ngốc cười rộ lên, lại cảm thán nói: "Sở tỷ, cô đối với ta thật tốt."

Khi rời khỏi bí cảnh, đám chuột Phệ Ma đều bước ra tiễn đưa, cung kính không thôi.

Sở Chước nhìn xem có chút muốn cười, hai tháng này, A Chiếu và Huyền Uyên ở trong bí cảnh, ép buộc đám chuột Phệ Ma này không ít. Ai kêu bí cảnh lại chỉ lớn như vậy, lập tức liền dạo không còn gì, chỉ có thể tự mình tìm việc vui, vì thế đám chuột Phệ Ma liền biến thành thú vui của A Chiếu.

Còn Huyền Uyên, đứa nhỏ này thuần túy là lão đại làm cái gì, thì nó đi theo làm cái đó, dần dần có xu thế học cái xấu.

May mắn mặc kệ bé rùa có lòng sôi động thế nào, ở trước mặt Sở Chước, vẫn là một bé ngoan.

***

Rời khỏi thành Hắc Xuyên hai tháng, thành Hắc Xuyên cũng không có biến hóa gì.

Sau khi Sở Chước trở về không lâu, thì tiếp nhận truyền âm của Kha Tử Văn.

Gần đây đội Chiến Huyết làm nhiệm vụ có vẻ nhiều, đều là một ít có vẻ đơn giản, thù lao rất ít, cuộc sống trôi qua vô cùng khổ bức. Nhưng bọn hắn cũng không dám lại giết người cướp bóc giống như trước đây, còn nhiệm vụ thù lao nhiều lại quá mức nguy hiểm, lấy thực lực của bọn họ, căn bản không thể làm.

Cho nên, chỉ có thể chậm rãi kéo dài như vậy.

Kha Tử Văn biết được Sở Chước trở về, trước tiên lại đây tìm nàng.

Sở Chước thấy hắn tới vội vàng, hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"

Thần sắc Kha Tử Văn có chút tiều tụy, nói: "Sở cô nương, gần đây yêu thú ma hóa ở đại lục Hắc Xuyên đột nhiên tăng nhiều, rất nhiều người tu luyện đều bị yêu thú ma hóa công kích, người tu luyện đội Chiến Huyết chúng ta cũng không thể tránh được..."

Đoạn thời gian trước, vừa mới gặp phải một đám yêu thú ma hóa, thành viên đội Chiến Huyết không cẩn thận đã chết mười mấy người, có mười ba người bị thương.

Mọi người đều biết, khi bị yêu thú ma hóa gây thương tích, miệng vết thương sẽ để lại ma khí, nếu không khu trừ ma khí đó, chỉ sợ cuối cùng người tu luyện đó cũng giống như yêu thú ma hóa, thần trí hoàn toàn không còn, thị huyết giết người.

Hết chương 109.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện