Editor: ChieuNinh
Đại lục Hắc Xuyên quanh năm băng tuyết không tan, toàn bộ đại lục bị một tầng băng giá lạnh thật dày bao trùm.
Dưới điều kiện cực lạnh như vậy, dễ dàng dựng dục ra các loại linh vật băng hệ, trong đó huyền băng và băng tinh là bảo vật ở dưới băng tầng đại lục Hắc Xuyên, cũng là nguyên nhân người tu luyện đại lục Nghiễm Nguyên lúc trước sẽ biến đại lục Hắc Xuyên thành đại lục phụ thuộc đại lục Nghiễm Nguyên.
Hàng năm đại lục Hắc Xuyên vào mùa cực rét lạnh, dưới sông băng có lượng lớn băng tinh ngưng tụ mà thành, hấp dẫn vô số người thí luyện rất liều mạng, đều đi tới băng nguyên tìm kiếm băng tinh.
"Tuy rằng băng tinh là thứ tốt, nhưng mỗi lần khi băng tinh xuất thế, gặp qua nhiều nơi phun ra hàn khí dưới băng tầng, vì luyện thân mình, khiến cho hàn băng dưới sông băng hòa tan thành nước, cuối cùng hình thành mạch nước ngầm dưới miếng băng mỏng. Cho nên khi đang tìm kiếm băng tinh, các ngươi nhất định phải vạn phần cẩn thận, trăm ngàn lần đừng rơi xuống trong nước, nếu không chắc chắn bị nước băng ẩn chứa ma khí tổn thương do giá rét. Nếu như mạch nước ngầm cuốn vào dưới đất, chung quanh đều là băng tầng cứng rắn, không thể phá băng mà ra, người tu luyện cũng sẽ bị chôn sống chết ngộp..."
Nghe được Khích Thành Huân giải thích, da mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều cứng ngắc vài phần.
Lần trước nhiệm vụ huyền băng, khi bọn họ đào bới huyền băng ở trên băng nguyên, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng may mắn tìm được mấy khối băng tinh, làm cho hắn tưởng tìm kiếm băng tinh chính là đơn giản như vậy. Nào biết đâu đó chẳng qua là một loại may mắn nhỏ, bởi vì nơi đó chỉ có mấy khối băng tinh, cho nên chưa từng có nhiều hàn khí xuất hiện ở dưới băng nguyên đó, tự nhiên cũng sẽ không khiến cho băng tầng chung quanh hòa tan thành nước.
Sở Chước thận trọng nói: "Ta đã biết, đa tạ Khích đại ca nhắc nhở."
Khích Thành Huân cười nói: "Đây không tính cái gì, dù sao đến lúc đó các ngươi cũng sẽ biết, không trách ta lắm miệng là tốt rồi."
"Làm sao trách được? Chúng ta đều biết Khích đại ca có ý tốt." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười nói.
Hàn huyên một lát chuyện làm sao tìm kiếm băng tinh, Sở Chước vừa chuyển đề tài, đột nhiên nói: "Khích đại ca, nghe nói thông đạo đại lục Hắc Xuyên và đại lục Nghiễm Nguyên sắp mở ra, đến lúc đó chúng ta muốn đi đại lục Nghiễm Nguyên, các huynh thì sao?"
Khích Thành Huân sửng sốt, nghĩ chuyện mới vừa rồi, cảm khái nói: "Chúng ta đến đại lục Hắc Xuyên không chỉ có là vì thử luyện, đồng thời cũng là tới đây phát triển. Tuy rằng đại lục Hắc Xuyên nguy hiểm, nhưng cơ hội thì nhiều, chúng ta dự tính còn nán lại ở chỗ này nhiều thêm vài năm, thẳng đến khi tu vi có thể lại đột phá."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, không khỏi có chút thương cảm, nói: "Xem ra phải vài năm sau chúng ta mới có thể gặp lại Khích đại ca."
Khích Thành Huân cũng có chút không nỡ, tuy rằng quen biết mấy người Sở Chước chỉ mới mấy tháng, nhưng tính nết bọn họ vô cũng hợp nhãn duyên của hắn, càng không cần phải nói vị luyện đan sư Mặc Sĩ Thiên Kỳ này bán cực phẩm linh đan cho bọn hắn, đều là vật khan hiếm.
Đội Thiên Thôn từ khi gặp được bọn họ, đã vượt qua những gì hắn giúp bọn họ, làm cho hắn vô cùng cảm kích.
Chỉ là thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, Sở Chước bọn họ lần này là lỡ bước vào đại lục Hắc Xuyên, sớm hay muộn phải rời khỏi thôi.
***
Người tu luyện thành Hắc Xuyên chậm rãi đi ra ngoài, đi tới hướng băng nguyên phương Bắc.
Băng nguyên phương Bắc so với địa phương khác thì đều phải lạnh hơn, băng tinh ngưng tụ cũng nhiều, mỗi một năm nhóm người tu luyện đều thích vọt tới hướng bên này, tại mảnh đất này có thể dễ dàng tìm được băng tinh hơn những nơi khác. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Xe trượt tuyết xuyên qua ở trên cánh đồng tuyết, đồng hoang hai bên sông băng lui lại đàng sau.
Sở Chước ôm A Chiếu sưởi ấm, nhìn rặng núi phía xa ở dưới sắc trời mịt mờ bị sông băng bao phủ, đột nhiên trái tim hơi nhảy lên.
Nàng cảm giác được Bích Tầm Châu.
A Chiếu phát hiện tay của nàng ôm mình khẩn trương, ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy thiếu nữ vẫn luôn trầm tĩnh không nói lúc này hai tròng mắt hơi hơi tỏa sáng, khóe môi hơi nhếch lên, đột nhiên tâm tình trở nên vô cùng tốt.
Suy nghĩ một chút, thì cũng hiểu rõ vì sao nàng như thế, chắc là có tin tức của Bích Tầm Châu.
Quả nhiên, buổi tối khi nghỉ ngơi, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến đến cùng nhau, Sở Chước hạ giọng nói với bọn họ: "Ta cảm giác được khí tức của Tầm Châu, hôm nay vừa mới xuất hiện, nhưng mà bây giờ còn rất mỏng manh."
"Thật sự?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng hỏi.
Bé rùa cũng thật cao hứng, mặc y phục lông xù, chen lấn tới nhìn Sở Chước.
Trong khoảng thời gian này Bích Tầm Châu không ở cùng, bọn họ đều không được ăn món ngon Bích Tầm Châu làm, thật là nhớ.
Sở Chước gật đầu, nhỏ giọng nói: "Hiện tại khoảng cách giữa chúng ta và địa phương Tầm Châu đang ở còn rất xa, cho nên cảm ứng khế ước của ta và hắn rất yếu. Nhưng có thể khẳng định là, hiện tại chúng ta đang đi tới phương hướng của Tầm Châu, hẳn là rất nhanh đã có thể gặp được hắn rồi."
Nghe nói như thế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Huyền Uyên càng cao hứng.
Lập tức, Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền nhớ tới mấy chục người tu luyện Nhân Hoàng cảnh đi đến đại lục Hắc Xuyên, nhịn không được lại hỏi: "Vậy hiện tại Tầm Châu ca không có việc gì chứ?"
Sở Chước lắc đầu: "Ta không biết, ta chỉ có thể cảm giác được hắn tồn tại, còn hắn hiện tại như thế nào, cũng không biết."
Nàng và Bích Tầm Châu là khế ước ngang hàng, mặc kệ ai gặp chuyện không may, chỉ có thể cảm giác được, cũng không có năng lực chia sẻ cho đối phương, không giống như khế ước chủ tớ, nếu như chủ nhân gặp chuyện không may, yêu thú cũng sẽ gánh vác một nửa thương hại. Nếu như yêu thú gặp chuyện không may, thật ra chủ nhân lại không có gì, trừ phi yêu thú tử vong, mới có thể tạo thành thương hại nhất định cho chủ nhân.
Hiện tại bọn họ khoảng cách quá xa, Sở Chước trừ bỏ có thể cảm giác được Bích Tầm Châu tồn tại ra, hết thảy thứ khác đều không cảm giác được.
Rốt cục có thể cảm giác được khí tức của Bích Tầm Châu, trong lòng Sở Chước thả lỏng vài phần.
Xe trượt tuyết bay nhanh ở trên đường năm ngày sau, thì mới dừng lại.
Mà trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn gặp phải yêu thú ma hóa như cũ, nhưng mà trải qua hai tháng giết hại, số lượng yêu thú ma hóa trên đại lục Hắc Xuyên giảm mạnh, đã không thể tạo thành tai nạn cho đại lục Hắc Xuyên, mọi người cũng không để chúng nó vào mắt, chỉ giết chết đốt cháy là xong việc.
Mọi người dừng lại ở trước một vùng sông băng.
Đứng ở dưới sông băng, giống như có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, thanh âm này có vẻ rất đặc biệt.
Sau khi phát hiện cái này cũng không phải là là ảo giác của mình, trên mặt Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều lộ ra thần sắc kinh dị. Không nghĩ tới đại lục Hắc Xuyên giá lạnh quanh năm, ngược lại ở mùa cực rét lạnh trong năm, dưới băng tầng sẽ xuất hiện mạch nước ngầm, giống như con sông bình thường bị băng tuyết bao trùm, tràn ngập sinh mệnh lực.
Bởi vậy cũng có thể phán đoán, vùng này băng tinh nhất định không ít.
Sau khi đến nơi đây, nhóm người tu luyện lấy đơn vị đội ngũ mà tản ra, bắt đầu đi tìm băng tinh.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ vốn là theo đội Thiên Thôn, nhưng đội Thiên Thôn nghĩ đến vận khí quỷ dị đó của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, lo lắng đi cùng với hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tìm được băng tinh, bọn họ không thu hoạch được gì, tư vị đó quá mức chua sót. Vì để đến lúc đó không làm cho mình hận đến đánh hắn một trận ngay tại chỗ, mọi người quyết định không đi cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Vì thế, chỉ có hai người Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ một tổ, đi tới hướng băng nguyên cách đó không xa.
Chọn một địa phương không người, hai người liền bắt đầu lấy công cụ đi xuống đào băng.
Sở Chước vô cùng bạo lực dùng Toái Tinh kiếm chọc – vào trong băng tầng, băng tầng vỡ ra một cái khe hở, theo nàng tiếp tục dùng thêm lực lớn, dung nhập dị thủy, khe hở này càng lúc càng lớn, rốt cục lộ ra băng tầng sạch sẽ phía dưới bị hắc băng bao trùm.
Để A Chiếu ở lại trên mặt đất cảnh giới, hai người nhảy xuống khe hở bị Sở Chước biến thành rộng một trượng, bắt đầu đào.
Có Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở, lập tức tìm được hai khối băng tinh.
Đào xuống chút nữa, đột nhiên bọn họ nhìn thấy một cái băng mạch hình giọt nước điểm xuyết màu trắng nhạt, giống như một dải lụa quanh co uốn luyện dưới lòng đất, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thấy cũng kinh sợ.
"Đây là... mạch Băng tinh?"
"Hình như là vậy." Sở Chước thâm trầm trả lời.
Hai người liếc nhau, vội vàng tiếp tục đào, mất công phu một ngày, rốt cục đào ra mạch băng tinh này.
Sở Chước đảo linh thức đi qua, phát hiện trong mạch băng tinh này thế nhưng có ba ngàn khối băng tinh.
"Thật tốt quá!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nắm hai tay thành nắm đấm, vung lên giữa bầu trời, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Sở Chước, nói: "Sở tỷ, thì ra đây là mạch băng tinh bọn họ nói băng tinh xuất thế, chỉ có vào lúc này hàng năm, mới có thể đào được loại đông đúc này." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước cũng thật cao hứng, mím môi cười.
Chỉ là, rất nhanh, tươi cười của Sở Chước liền cứng ngắc ở bên miệng.
Ở khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn đang cầm băng tinh cười ngây ngô, Sở Chước kéo lấy áo hắn một phen, túm hắn nhảy đến trên mặt băng, quát một tiếng: "A Chiếu."
A Chiếu đang nhàm chán cảnh giới nghe được lo lắng trong thanh âm của Sở Chước, nhảy mạnh lên, nhảy đến trên vai Sở Chước.
Ngay tại khi Sở Chước túm Mặc Sĩ Thiên Kỳ chạy như điên ở trên mặt băng, trong kẽ nứt băng tầng phía sau bọn họ, một cột nước tráng kiện phóng lên cao.
Tiếp theo băng tầng dưới chân bọn họ bắt đầu nứt nẻ, càng ngày càng nhiều cột nước theo chỗ nứt nẻ phun ra, rất nhanh băng tầng phạm vi trăm dặm đều bị vùi lấp, một khối băng khổng lồ trôi nổi ở trên mặt làn nước màu đen.
Sở Chước một đường chạy như điên, phía sau là
mặt băng nứt nẻ, dấu vết nứt nẻ đó giống như một con rắn dài theo đuổi không bỏ.
Chỗ nứt nẻ, là cột nước phun trào, bọt nước văng khắp nơi, nếu không phải Sở Chước chạy trốn nhanh, nước đá đó cũng sẽ phun đến trên người bọn họ.
Chạy một lát, Sở Chước đột nhiên nghĩ đến cái gì, ném Toái Tinh kiếm đi, nàng dắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhảy đến trên thân Toái Tinh kiếm. Toái Tinh kiếm mang theo bọn họ mãnh liệt nhảy lên đi về phía trước, nhảy lên cao cao, mới tránh được cột nước phun trào ở phía dưới.
Thẳng đến khi mặt băng không còn phun cột nước, Sở Chước mới hạ Toái Tinh kiếm xuống, hai người một yêu nhìn về phía phía dưới.
Chỉ thấy băng nguyên phía dưới đã biến thành một vùng băng hồ màu đen, băng màu đen di động trôi nổi ở trên mặt nước, cảnh sắc này thoạt nhìn thật sự không đẹp kỳ diệu.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lòng còn sợ hãi nói: "May mắn Sở tỷ phản ứng mau, nếu không thì chúng ta phải rơi vào trong nước, thật sự ghê tởm."
Sở Chước nghĩ nghĩ, nói: "Kỳ thực chúng ta đào cũng không sâu, vốn không nên phun ra nước nhanh như vậy, có thể là bởi vì chúng ta đào đến một cái mạch băng tinh. Khi băng tinh ngưng tụ đều rút hàn khí phụ cận đi, thế cho nên băng tầng nơi này quá mỏng, mới có thể biến thành như vậy."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút rối rắm nói: "Thì ra địa phương càng nhiều băng tinh thì càng nguy hiểm, xem ra thứ này cũng không phải dễ lấy như vậy."
Sở Chước nhìn một vùng băng hồ này một lát, cũng không có hạ xuống nữa, mà ngự kiếm bay đi hướng xa xa, tiếp tục tìm địa phương đào băng tinh.
Dọc theo đường đi, Sở Chước cũng nhìn thấy rất nhiều người tu luyện giống như bọn họ, đào đào, đột nhiên băng động liền phun nước, chỉ có thể vội vàng mà chạy, chạy trốn tới một nửa mới nhớ lại còn có thể ngự kiếm phi hành.
Cũng không trách bọn họ quên, thật sự là tầng ngoài đại lục Hắc Xuyên chịu đủ ma khí ăn mòn, linh khí ở đây không đủ dùng, thêm nữa là tài liệu linh khí phòng ma lại rất quý. Cho nên có thể dùng linh khí ít đi một phần nhỏ thì sẽ ít dùng, xuất hành theo thói quen đều dùng xe trượt tuyết, dần dần cũng quên dùng vũ khí.
Trừ những thứ đó ra, Sở Chước cũng rất không muốn cho người khác biết Toái Tinh kiếm của nàng vỡ đã dung nhập Kim Vũ thạch có thể phòng ma, cho nên Toái Tinh kiếm tốt nhất không cần liên tiếp sử dụng trước mặt người khác.
Sở Chước phi hành đặc biệt chọn địa phương ít người, thẳng đến khi chung quanh không có người nào, thì mới dừng lại tiếp tục đào.
Liên tục vài ngày, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều bị vây ở trong một loại trạng thái "Đào băng — đào được băng tinh —vội vàng mà chạy", nhưng mà thu hoạch cũng khả quan.
Mỗi lần bọn họ thoát được chật vật như vậy, nhưng thu hoạch cũng hơn người ngoài vài lần, thậm chí mấy chục lần.
Sở Chước nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ thưởng thức một khối băng tinh, lại cảm khái vận khí của hắn, giống như chỉ cần hắn ở đâu, thì vận may sẽ bầu bạn theo bọn họ.
Nhưng mà, vận may cũng không phải vẫn luôn đi cùng, đặc biệt là loại tồn tại lòng người khó mà phỏng đoán, cũng sẽ mang đến, cái này không phải vận khí có thể cân nhắc.
Ở khi Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại một lần chạy ra khỏi phạm vi mặt băng hòa tan, thì bọn họ gặp được một đám chặn đường cướp bóc.
Đại hán khôi ngô đứng ở trên một khối băng thạch địa thế hơi cao cười hớ hớ nói: "Hai vị, ta thấy các ngươi gần đây mỗi khi đến một chỗ, thì nơi đó biến thành biến thành băng hồ, xem ra thu hoạch của các ngươi không ít, có phải nên hiếu kính đại gia một ít hay không?"
Đại gia nhà ai hả?
A Chiếu vẫn luôn lấy từ đại gia cho mình thì nhất thời nổi giận, ánh mắt nheo lại nhìn bọn hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe nói như thế, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc kỳ quái, lại có chút rối rắm, không khỏi nhớ tới mỗi lần khi Sở Chước để cho Dịch Chấn hiếu kính, biểu tình của Dịch Chấn thật sự là đặc sắc.
Thật ra Sở Chước lại bình tĩnh, Toái Tinh kiếm cầm trong tay để ngang ở trước ngực.
Lúc này, một người tu luyện vóc dáng thấp bé bên cạnh đại hán khôi ngô đột nhiên kêu lên: "Lão đại, kiếm trên tay nữ nhân này chính là một bảo bối, dùng lâu như vậy, thế nhưng cũng không bị ma khí ăn mòn, nhất định là thêm vào tài liệu linh khí phòng ma." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nghe nói như thế, ánh mắt nhóm người tu luyện bên cạnh đại hán nhìn về phía Toái Tinh kiếm sáng dần.
Đại hán khôi ngô thấy bộ dạng các huynh đệ hưng phấn, căn bản sẽ không để Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ vào mắt, lập tức một đôi tay to như quạt giấy vỗ vào nhau, phát ra tiếng vỗ tay nặng nề, nói: "Các ngươi ai cướp được chính là của người đó."
Nghe được lời đại hán khôi ngô nói, lập tức liền có ba người tu luyện nhào đi qua hướng Sở Chước, muốn cướp được tới tay trước tiên.
Lần cướp bóc này người cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người, nhưng thực lực lại muốn cao hơn với người đội Chiến Huyết lúc ấy.
Đại hán khôi ngô là Nhân Vương cảnh tầng bảy, cấp dưới bên người hắn đều là Linh Quang cảnh, nháy mắt đã thấy Sở Chước Linh Quang cảnh tầng năm và Mặc Sĩ Thiên Kỳ một luyện đan sư gà còi Linh Quang cảnh tầng một so ra không bằng.
Sở Chước đẩy Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến phía sau một cái, rút kiếm lao tới nghênh đón.
Nàng nghênh đón một người tu luyện Linh Quang cảnh tới trước nhất, không chút khách khí đạp lên ngực hắn một cước, liên tục giẫm nát xương sườn của hắn. Kiếm quang xẹt qua, xuyên tới chính giữa trái tim người tu luyện, màn nước trên thân kiếm cũng là hư không lắc lư một chiêu, đột nhiên hóa thành một lưới nước, bao lại một người tu luyện khác.
Dị thủy sinh thành lưới nước hóa thành màng nước, bao vây đầu người tu luyện đó lại, ở khi người tu luyện đó giãy dụa, giống như khi treo cổ Thiên Huyết trùng lúc ấy, liên tiếp xoắn đầu hắn thành máu thịt.
Một cái xác chết không đầu ngã xuống.
Sở Chước vừa ra tay, nháy mắt liền giải quyết ba người tu luyện Linh Quang cảnh.
Một màn này phát sinh được quá nhanh, thậm chí làm cho người ta không phản ứng kịp, sắc mặt đại hán khôi ngô phút chốc biến đổi, quát một tiếng, lại có bốn người tu luyện nhào tới Sở Chước.
Sở Chước chém không sai.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị Sở Chước ném khỏi chiến trường, khẩn trương nhìn Sở Chước chiến đấu cùng đám người tu luyện này, đột nhiên phát hiện động tác của đại hán khôi ngô đang đứng ở trên băng thạch, nhất thời nóng nảy.
"Sở tỷ, cẩn thận người cao to kia, hắn muốn ra tay..."
Sở Chước mắt lộ ra ánh sáng lạnh, mũi kiếm chém ra một đạo kiếm khí, bức lui một người tu luyện, khi đang muốn đón nhận người tu luyện Nhân Vương cảnh đó, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người tu luyện Nhân Vương cảnh đó đang muốn ra tay đã té trên mặt đất, bụm mặt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mà trên băng thạch lúc trước vốn là đại hán khôi ngô đứng, lúc này là một tiểu yêu thú lông xù màu đen đang đứng, đang ghét bỏ đặt móng vuốt mài mài trên băng, giống như khi cào đại hán khôi ngô đó, dơ móng vuốt của nó, làm cho nó cực kì mất hứng.
Sở Chước chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, liền thừa dịp người tu luyện chung quanh còn chưa phản ứng, lại ra tay.
Kiếm thuật của nàng khi mở khi hợp, khí thế hào hùng, đám người tu luyện ở dưới sự chèn ép của nàng, lập tức đã không giữ nổi, cuối cùng bị nàng lật ngược.
Thẳng đến khi chiến đấu chấm dứt, người tu luyện còn sống đều là mộng, không rõ vì sao bọn họ rõ ràng có người tu luyện Nhân Vương cảnh cùng một đám người, thế nhưng thất bại bởi một người tu luyện Linh Quang cảnh tầng năm.
Hết chương 112.