*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh
Sở Chước đổ hết các thứ trong túi càn khôn ra, nháy mắt trong không khí tản ra tà khí nhàn nhạt, thứ cất giữ trong túi càn khôn, gần như mỗi một loại đều dính tà khí hoặc nhiều hoặc ít, làm cho người tu luyện tu linh cảm giác cực không thoải mái.
Nguyễn Diệu Cầm và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến mấy thứ này, sắc mặt đều có chút không tốt.
Thứ tà tu cất chứa ly kì cổ quái, trong đó lại đủ loại pháp khí tà ác, ở khi hiểu biết công dụng của chúng nó, thật sự làm cho người ta khó mà thích.
Cho nên, Sở Chước nhân cơ hội đều hủy diệt hết pháp khí mang theo tà khí này, cuối cùng chỉ còn lại mấy thứ không có tà khí.
Một thứ trong đó là một khối hắc ngọc chế thành ngọc bài.
Nếu là ảo trận không gian, như vậy cũng là một cái trận pháp, đám tà tu muốn đi vào, có lẽ cũng có lệnh bài mở ra cấm chế trận pháp. Đương nhiên, loại tồn tại ảo trận này, người thường rất khó cảm giác được nó tồn tại, có đôi khi bản thân đã ở trong ảo trận mà cũng không tự biết, loại thời điểm này, thì cần môi giới đến định vị tìm kiếm, để tránh lẫn lộn ảo trận và hiện thực.
"Chẳng lẽ là cái này?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy ngọc bài đến trước mặt xem xét, tự nhiên nhìn không ra cái gì, giao nó cho Sở Chước.
Sở Chước đối với trận pháp cũng không biết, cũng không nhìn ra cái kết quả gì, thuận tiện đưa nó cho Nguyễn Diệu Cầm, để cho nàng đi nghiên cứu.
Nguyễn Diệu Cầm bất đắc dĩ nói: "Sở cô nương, ta cũng không tiếp xúc qua mấy trận pháp này..."
"Không có việc gì, trong ba người chúng ta, tu vi của cô là cao nhất, nói không chừng có thể phát hiện chút gì."
Rất nhiều người tu luyện tuy rằng chẳng đi nghiên cứu trận pháp, nhưng theo tu vi bọn họ thăng cấp, ít nhiều sẽ có chút cảm giác đối với trận pháp tồn tại, vào thời điểm nào đó, bọn họ không cần đặc biệt đi phá trận, hiển nhiên có thể bạo lực bài trừ.
Đây là bản lĩnh người tu luyện cao cấp đặc biệt có được.
Nhưng nàng cũng không phải là người tu luyện cao cấp có được hay không?
Nguyễn Diệu Cầm rất không biết nói gì.
Sau khi để cho Nguyễn Diệu Cầm đi nghiên cứu ngọc bài đó, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có việc gì để làm, thì lại đi dạo ở chung quanh, nói không chừng còn có thể có phát hiện gì đó.
Loại thời điểm này, Sở Chước không khỏi hoài niệm đời trước đám yêu thú đi theo nàng, trong đó có một huyễn thú tinh thông ảo thuật và ảo trận—— bộ tộc Huyễn Hồ Ly. Lúc ấy hội ngộ được con Huyễn Hồ Ly đáng yêu trong yếu ớt cũng là trùng hợp, một đám người và thú Sở Chước trong lúc vô ý xông vào địa bàn Huyễn Hồ Ly, thiếu chút nữa thì thua ở trong tay Huyễn Hồ Ly đó, nào biết về sau con Huyễn Hồ Ly đó thế nhưng đã khóc chạy tới cầu nàng khế ước nó.
Nghĩ đến đây, Sở Chước
lại nhịn không được muốn cười.
Sở dĩ Huyễn Hồ Ly đó đã khóc chạy tới cầu khế ước, là bị Bích Tầm Châu và Huyền Uyên và đám yêu thú đánh, đánh đến nó kêu cha gọi mẹ, cuối cùng thật sự chịu đau không nổi, mới phải chạy tới tìm Sở Chước cầu khế ước, để tránh mấy con yêu thú Bích Tầm Châu đó tức giận chưa hết, mỗi ngày muốn đánh nó.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, chính là cỏ biến hóa trong tay Sở Chước.
Nghĩ đến đám yêu thú đời trước, trong lòng Sở Chước buồn cười rất nhiều, cũng có chút tiếc nuối.
Đời này và gặp gỡ cùng trải qua đời trước đã hoàn toàn khác nhau, nàng cũng đi một con đường hoàn toàn khác, không biết về sau còn có thể lại gặp được những yêu thú từng cùng nhau đồng hành hay không, hơn nữa khế ước với chúng nó, kết bạn đồng hành. Đời này chuyện nàng muốn làm rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không có thời gian lại đi tới từng địa phương đã đi qua một lần nữa.
Còn tương lai, có lẽ ở khi có thời gian rảnh, nàng sẽ đi xem những yêu thú năm đó có còn hay không.
Đột nhiên, cổ căng thẳng, Sở Chước theo bản năng mò tới cái đuôi quấn ở cổ, mặt vừa chuyển, thì chống lại với một cái đầu lông xù.
Sở Chước thấy nó dùng cặp dị đồng tử xinh đẹp nhìn chằm chằm chính mình, lấy cái đuôi nó ra, sau đó ôm nó đến trong lòng rồi vuốt lông, cười nói: "A Chiếu, ngươi lại thế nào?"
A Chiếu khom người, đứng lên ở trong lòng nàng, hai móng ấn đến trên xương quai xanh của nàng, ngưỡng đầu nhìn chằm chằm gương mặt của nàng.
Sau một lúc lâu, nó tức giận bất bình dùng cái đuôi đẩy cái tay vuốt lông của nàng ra, một lần nữa nhảy đến nằm úp sấp trên vai nàng, có chút không vui.
Vừa rồi nàng cười thành như vậy, nhất định nhớ thú khác, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy yêu thú khác, cho dù không phải khế ước thú của nàng, tâm tình của nàng đều sẽ đặc biệt tốt, thật sự là quá mức.
Cho dù là người Sở gia, cũng không thể chân trong chân ngoài như vậy.
Sở Chước không biết nó lại đang nháo tính khí gì, cũng tích cực lên, lại ôm nó xuống dưới, tiếp tục vuốt lông cho nó.
A Chiếu vung móng vuốt đi qua, chỉ là móng vuốt sắc bén đủ để cào xé vải Lôi Vân Diệp cấp mười cũng thu vào trong đệm thịt. Đệm thịt mềm mại chụp ở trên người nàng, tuyệt đối không đau, ngược lại manh manh đát, làm cho Sở Chước cũng đột nhiên nổi lên lòng muốn chơi đùa, nắm