Cùng Trời Với Thú

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh

Lại qua một ngày, tuy rằng vẫn cực kỳ nguy hiểm, nhưng hai luyện đan sư gà còi Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Đan Phong thu hoạch rất không tệ.

Hoàn cảnh không gian này cùng loại thời kì thượng cổ, tuy rằng mãnh thú hoành hành, nhưng mà đại biểu không ít các loại linh thảo linh dược, thậm chí còn có linh thảo đã bị diệt sạch trong truyền thuyết. Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Đan Phong nhìn thấy, đều thật cẩn thận di thực vài cọng linh thảo đến trong bồn, dự tính đưa ra bên ngoài bồi dưỡng, nhìn xem có thể nuôi dưỡng hay không.

Vì cho bọn hắn thời gian dời trồng linh thảo, Sở Chước và đám người Thái Kiệt phải xử lý mãnh thú, nhiều lần cũng thiếu chút nữa bị chôn vùi ở trong tổ mãnh thú. Đương nhiên, rơi khi vào ổ mãnh thú, cũng nhân cơ hội xem xét xem có truyền tống trận hay không, đáng tiếc lại không phát hiện gì.

Nhưng thật ra Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Đan Phong lại rất cao hứng, nếu không phải còn nhớ rõ bọn họ còn ở trong thử luyện, nói không chừng đều muốn ở lại trong không gian này rồi. Nơi này quả thực chính là thiên đường của luyện đan sư.

Một vòng thử luyện này tuy rằng nguy hiểm, nhưng cơ duyên quả thật so với địa phương khác thì rất nhiều.

Ban đêm, bọn họ vẫn là tùy tiện chọn một sơn động nghỉ ngơi, do Luyện Vân Long Đằng chặn cửa động, bày ra phù trận che giấu hơi thở.

"Không biết đêm nay còn có sinh vật kỳ quái tối hôm qua hay không, kỳ hoa này hiệu quả rất tốt, nếu như có thể kiếm thêm một ít cũng không tệ." Có người tu luyện nói, vừa ngắm hướng Sở Chước.

Người tu luyện khác cũng nhịn không được âm thầm nhìn qua.

Sở Chước bình tĩnh ôm A Chiếu, thuận tiện thả bé rùa không chịu cô đơn từ trong linh thú bò ra bên cạnh, đút nó ăn cực phẩm linh đan, làm như không phát hiện ánh mắt bọn họ.

Đan Phong xuy một tiếng: "Nếu kỳ hoa đó có thể làm cho người tu luyện đột phá, đó là vật hiếm lạ, làm sao có thể mỗi ngày đều có?"

Bị tiểu thiếu gia oán giận không lưu tình như thế, những người tu luyện đều có chút ngượng ngùng, bọn họ trên danh nghĩa vẫn là tùy tùng Đan Phong, cho dù phiền trong lòng, trên mặt cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Nhưng mà đợi sau khi vào đêm, vẫn có người tu luyện mượn cơ hội đến bên ngoài rừng rậm trông coi.

Đáng tiếc thẳng đến hừng đông, đều không gặp lại được động vật trong suốt tối hôm qua, trong bóng đêm rừng rậm buổi tối toàn bộ đều là tối như mực, hiển nhiên động vật trong suốt không phải buổi tối mỗi ngày đều chạy đến để cho bọn họ lượm tiện nghi. Đổi lại là vì ở bên ngoài, phải thời khắc cảnh giác mãnh thú đánh lén ban đêm, không có dưỡng tốt tinh thần, dẫn tới vào ban ngày tinh thần đều có chút uể oải.

Thời gian mấy ngày kế tiếp, một đám người bôn ba ở trong rừng rậm như cũ.

Trong phiến không gian này số người thí luyện có vẻ nhiều, mỗi ngày đều có người tu luyện tử vong, Sở Chước bọn họ cũng gặp được một số người, sau khi
cẩn thận giao tiếp cùng bọn họ, thì biết những người cũng chưa tìm được truyền tống trận.

Mắt thấy cũng qua nhiều ngày như vậy, còn chưa tìm được truyền tống trận, tất cả mọi người có chút thấp thỏm phập phồng.

Một là lo lắng nếu là không trở lại đại điện đó ở trong thời gian quy định, khả năng sẽ bị vây ở chỗ này thẳng đến khi bí cảnh thử luyện chấm dứt; thứ hai cũng lo lắng đợi lâu ở trong này, vô ý một cái sẽ giống như người tu luyện khác, chết thảm ở dưới răng nanh mãnh thú.

"Như vậy không được." Đan Phong nhíu mi lại, kéo lấy cái râu của gốc U Lan Minh Thảo cao to bên người.

U Lan Minh Thảo mặc dù có một cái thanh nhã tên dễ nghe, nhưng bộ dạng thật sự hung tàn, dường như loại linh thực loại hình chiến đấu này, bộ dạng càng hung tàn, sức chiến đấu cũng càng tốt. Lúc này nó giống một thị vệ trung tâm, thủ hộ ở bên người Đan Phong, cao đến một trượng, mỗi lần khi bị chủ nhân phiền chán kéo râu, thì nhụy cũng run run mấy cái theo, cũng không biết là đau hay là thích.

Phỏng chừng là thích, râu là nó thích một chút.

Sở Chước nhìn xem có chút buồn nôn, cảm thấy U Lan Minh Thảo run rẩy có chút khuynh hướng M, vẫn là Luyện Vân Long Đằng bình thường một chút.

Khi nghĩ như vậy, đột nhiên liền thấy một đoạn dây mây cao nửa mét cũng đồng thời đứng hầu ở bên cạnh Mặc Sĩ Thiên Kỳ, đang thật cẩn thận dùng một nhánh dây mây kéo vạt áo chủ nhân. Khi bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ chụp qua một cái tát, lá cây trên dây mây không khỏi run rẩy mấy cái, một phen liền kéo y phục Mặc Sĩ Thiên Kỳ, khí lực to lớn, dẫn tới kéo hắn ngã ra phía sau, quăng một cái ngã chổng vó.

Sở Chước: "......"

Mọi người: "......"

Đan Phong không khách khí phốc cười ra tiếng: "Xem ra Tiểu Vân của ngươi rất không ngoan nha."

Nhìn nhìn lại U Lan Minh Thảo bên cạnh hắn, cảm thấy nhà tiểu Lan hắn rất tốt, bộ dạng hơi xấu một chút, nhưng cho tới bây giờ sẽ không ác ý kéo chủ nhân ngã sấp xuống. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặt xám mày tro đứng lên, khi đang muốn sưng mặt lên, thì Luyện Vân Long Đằng hưu một cái liền nhảy lên trở về trên cổ tay hắn, biến thành một cái vòng tay gỗ. Đối với vòng tay gỗ giả chết như vậy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật sự mắng không được.

Sở Chước nhìn ở trong mắt, đột nhiên cảm thấy mấy con yêu thú Bích Tầm Châu và A Chiếu vẫn là rất tốt.

Thái Kiệt thấy lực chú ý của bọn họ sắp dời đi, vội vàng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện